Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1114. Cấp Bán Thần!




“Hoạt bát quá, không những hay chạy về phía ta mà còn hay trêu chọc bọn Bối Nhĩ. Điều này không ổn lắm!”
“Có vẻ như nàng có rất nhiều nỗi lo lắng. Điều gì đã buộc nàng phải rời đi, nên nàng mới trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này!”
Đối thoại lần trước cộng với cách cư xử gần đây, Hoàng Đông Kiệt dù sao cũng là người từng trải, chỉ có người sắp rời đi mới ồn ào như vậy.
Tuy nhiên, Hoàng Đông Kiệt không tìm hiểu sâu, với tính cách của Nim, nếu nàng không muốn nói ra những gì đang nghĩ thì người khác có hỏi cũng vô ích.

Vài ngày sau, người dân trên các con phố, ngõ hẻm trấn Kerry đổ ra vì đoàn xe sang trọng của đế quốc Huy Dạ đã vào trấn Kerry.
“Không hổ là đế quốc Huy Dạ, khí chất trên người mỗi người lính không phải là thứ mà người bình thường nên có. Toàn thân đều mặc áo giáp vàng. Đây hẳn không phải là một bộ áo giáp bình thường. Nếu ta không nhầm thì đây phải là hộ giáp phù phép.”
“Thật giàu có, ngay cả ngựa kéo xe cũng không phải ngựa, mà là thổ long!”
“Thật không hỗ là đế quốc, không thể so sánh với các vương quốc bình thường. Dũng Giả hẳn là ở giữa, lớn nhất trong xe ngựa.”
Trấn Kerry rất tự giác, nhiệt tình thì nhiệt tình nhưng không hề chặn hướng xe, bọn họ đều thành thật nép vào hai bên đường háo hức nhìn đoàn xe và đều muốn nhìn rõ khuôn mặt của Dũng Giả.
Đáng tiếc bọn họ phải thất vọng, Dũng Giả không bước ra khỏi xe để cảm nhận nhiệt tình của bọn họ, nói cách khác, bọn họ quá thấp kém, không đáng cho Dũng Giả lãng phí thêm thời gian ra gặp gỡ bọn họ.
Đoàn xe dừng lại ở lối vào của cứ điểm đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, ở đây không có quá nhiều người đến xem, vì lão gia tử thích sự yên tĩnh nên công chúa Anri đã mua những ngôi nhà gần đó và tặng tất cả cho đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
Bối Nhĩ và Coway đã sớm đợi ở cửa, khi thấy đoàn xe cực kỳ sang trọng trước mặt, sắc mặt bọn họ không hề thay đổi, thầm thở dài trước sự hào phóng của đế quốc Huy Dạ, bỗng nhiên hai mắt ăng thẳng, bọn họ còn chưa nhìn thấy bóng hình Dũng Giả, bốn kỵ sĩ quay chung quanh xe ngựa to khiến cho bọn họ sợ hãi phát lạnh.
Người Siêu Việt!
Bốn gã kỵ sĩ kia là Người Siêu Việt!
Tại sao bọn người Coway có thể cảm nhận được, là do bốn kỵ sĩ không hề che giấu điều đó.
Không biết liệu động thái này là để cho đoàn mạo hiểm Phá Hiểu thấy Huy Dạ của bọn họ mạnh đến mức nào, hay là để khiến mạo hiểm Phá Hiểu hạ uy thế.
Đột nhiên bốn kỵ sĩ cúi thấp người chào, bọn người Coway biết Dũng Giả sắp đi ra nên nhìn xe ngựa.
“Cộp!”
Khi Dũng Giả bước ra, bọn người Coway trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Dũng Giả này là một thanh niên có thân hình mảnh khảnh, khí chất cao quý, bộ quần áo lộng lẫy. Là một người cao quý như vậy nhưng bọn người Coway chưa bao giờ thấy hắn. Dũng Giả này không có nét gì bắt mắt, dù vậy bọn người Coway cũng không dám xem nhẹ, có thể thực lực của bọn họ quá thấp, hoặc có thể là Dũng Giả trước mặt đã trở lại nguyên trạng.
Loxleya xuống xe, hắn ôn nhu mỉm cười tựa hồ rất dễ gần.

Nhưng người biết hắn, có thể khiến hắn có thái độ như vậy hoặc là người cực kỳ cường đại hoặc là cực kỳ quyền hạn.
“Mùi cường giả!”
Loxleya vừa bước xuống xe đã ngửi thấy mùi cường giả, dù chỉ là thoang thoảng nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được.
“Các người đang đợi ở đây!”
Loxleya chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của chính mình, vì vậy cứ điểm đoàn mạo hiểm không phải là đầm rồng hang hổ đối với hắn, chỉ cần một mình hắn vào là đủ.
Bốn hiệp sĩ cúi đầu không nói gì, cũng không nghĩ đoàn mạo hiểm Phá Hiểu có thể uy hiếp được Dũng Giả của mình.
“Mời!”
Coway và Bối Nhĩ không nói lời gì dư thừa, mời Loxleya vào.
Khi vào đến trong viện, hắn thấy đám người Hoàng Đông Kiệt, Nim đang nằm trên ghế dài tắm nắng, mắt hơi nheo lại.
Nim là thân vương Hấp Huyết Quỷ, hắn nhìn thoáng qua có thể nhận ra, nhưng không gây ra uy hiếp cho hắn, có thể bỏ qua.
Nim không phải là mối đe dọa đối với hắn, còn Luân Nạp và Seele lại càng ít lọt vào tầm ngắm của hắn.
Điều duy nhất khiến hắn chú ý là ông lão đang phơi nắng.
“Không sai, hắn là bán thần, là bán thần cấp Người Siêu Việt trở lên!”
“Tới cửa là khách. Ngươi đến thật trùng hợp. Vừa đúng lúc ăn cơm. Chúng ta cùng dùng bữa đi!”
Hoàng Đông Kiệt quay đầu nhìn Seele, Seele gật đầu hiểu ý, nhờ Bối Nhĩ giúp dọn bàn và bưng đồ ăn ra.
Loxleya hơi kinh ngạc, lão gia tử này thật sự không phải người bình thường.
Những người khác ít nhiều thận trọng hay phản kháng vì hắn là một Dũng Giả, nhưng chỉ có lão gia tử này mới dám coi hắn như một người bình thường.
Nhưng người khác đều tỏ ra hiếu khách, sao hắn lại không đáp lại, mỉm cười gật đầu rồi ngồi xuống trước lời mời của lão gia tử.

Có khách quan trọng đương nhiên sẽ có món chính độc đáo, khi Seele mang món chính lên, đám người Luân Nạp không khỏi nuốt nước miếng khi nhìn món chính đó.
“Đây là...”
Loxleya nhìn ra đây chính là thịt rồng, Vipotensa thật đáng thương, không những bị giết, sau khi chết còn phải luộc trong nồi.
“Chỗ ở của chúng ta nhỏ, không rộng lớn như đế quốc Huy Dạ, nguyên liệu cũng không phong phú lắm, đồ ăn thức uống chỉ dùng thằn lằn, hy vọng không chê!”
Thịt rồng chứa lượng năng lượng khổng lồ, không chỉ thơm ngon mà còn rất bổ dưỡng cho con người.
Mặc dù Hoàng Đông Kiệt không có nhiều cải tiến, chỉ có thể coi là một giải pháp nhưng nó rất quan trọng đối với bọn người Coway. Đây là lý do tại sao bọn người Coway háo hức nhìn vào món chính.
“Khách sáo quá, trước đây ta chỉ nếm qua thịt rồng một lần, chiêu đãi như thế này đế quốc Huy Dạ cũng không nhất định có vài lần."
Loxleya mỉm cười nói.
“Đây, đừng khách sao. Ăn xong vẫn còn nữa!”
Hoàng Đông Kiệt thấy bọn người Coway đều háu ăn, với tư cách là chủ vị, hắn gắp một miếng thịt ra hiệu cho Loxleya động đũa.
“Vậy thì ta sẽ không khách sáo nữa!”
Hết chương 1114.

Bạn cần đăng nhập để bình luận