Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 557. Quỷ hậu tìm đường chết!




“Vãn bối Cổ Ngọc Thành ra mắt tiền bối.”
Cổ Ngọc Thành vội vàng bày ra thái độ hành lễ với Hoàng Đông Kiệt.
Quỷ hậu nghe xong dù nàng không biết nam nhân trước mắt này là ai nhưng nghĩ đến nam nhân này có thể che giấu được cảm ứng của nàng, ngay cả Cổ Ngọc Thành cũng gọi nam nhân này là tiền bối thì hắn nhất định là cường giả.
“Các hạ, làm ơn để ta giết hắn xong, ta sẽ lập tức rời đi.”

Quỷ hậu không muốn chọc tới phiền toái nhưng kẻ thù giết đệ đệ ở ngay trước mặt, nếu không động thủ báo thù, nút thắt trong lòng nàng sẽ không mở được.
“Nếu ta nói không thì sao!”
“Vậy ta đành phải đắc tội.”
Lúc này quỷ hậu chụp tới Cổ Ngọc Thành.
Cổ Ngọc Thành sớm đã được phòng bị quỷ hậu nhưng sau khi làm quỷ hậu xuất thủ, hắn mới biết sự chuẩn bị của hắn là dư thừa.
Quỷ hậu rõ ràng muốn một kích tất sát, sau đó chạy trốn khỏi nơi này, không muốn dây dưa cùng chủ nhà ở đây.
Một kích tất sát, hạ thủ nhất định phải toàn lực phát ra.
Khoảng cách gần như vậy, Cổ Ngọc Thành căn bản là không cách nào né tránh, hơn nữa hắn sớm đã bị thương nặng, căn bản không chịu nổi một kích này.
“Tại sao lại có nhiều người không có mắt như vậy chứ!”
Hoàng Đông Kiệt thấy có người khiêu khích hắn, bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn xuất hiện ở phía sau quỷ hậu, tay đặt trên vai quỷ hậu.
“Cái gì?”
Quỷ hậu sửng sốt, trong lòng sợ hãi, lực lượng trong cơ thể nàng biến mất, ngay cả công kích phát ra cũng tiêu tán, thân thể lại càng không thể động đậy.
Nguồn gốc của tất cả điều này là bàn tay của nam nhân đặt trên vai nàng.
“Ngươi, ngươi là người thuyết thư!”
Lúc này quỷ hậu có ngốc cũng đoán ra nam nhân phía sau nàng là ai.
“Tha cho ta, hãy tha cho ta...”
“Nếu ta tha cho ngươi, có phải ai cũng có thể tới khiêu khích ta hay không. Ta mặc kệ thế sự nhưng không có nghĩa là tính khí của ta tốt.”
“Không, không...”
Ngón tay Hoàng Đông Kiệt dùng sức, quỷ hậu trong nháy mắt hồn phi phách tán.
Hoàng Đông Kiệt nhìn phía đông nam, Tiểu Sửu Hoàng trốn ở xa xa quan sát thấy tầm mắt của Hoàng Đông Kiệt nhìn qua, sợ tới mức quỷ khí cũng không khống chế được.
Thấy bị phát hiện, Tiểu Sửu Hoàng lập tức quay đầu bỏ chạy.
Chạy một hồi phát hiện người thuyết thư không đuổi theo, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiền bối, ta...”

Cổ Ngọc Thành thấy tiền bối hung tàn như vậy, hắn cũng hoài nghi không biết mình có thể ra khỏi cửa này hay không.
“Lấp đầy lỗ thủng này, cái gì nên khôi phục thì khôi phục, sau đó cút!”
Kiệt Cổ Ngọc Thành vừa nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bắt tay vào chôn hố, khôi phục hoa hoa cỏ cỏ ở hậu viện.
“Chuyện gì đã xảy ra, sao ngươi lại bị dọa thành bộ dạng này?”
Quỷ trong gương Nại Tuyền canh giữ vận mệnh chi nữ thấy Tiểu Sửu Hoàng trở về, phát hiện thần thái của Tiểu Sửu Hoàng lộ ra vẻ sợ hãi, không khỏi tò mò hỏi.
“Quỷ hậu chết rồi, nàng bị người thuyết thư giết chết.”
“Đến tột đã xảy ra chuyện gì, không phải người thuyết thư mặc kệ thế sự sao, làm sao quỷ hậu bị hắn giết chết?”
“Quỷ hậu ngu ngốc, truy sát Cổ Ngọc Thành đuổi giết đến hậu viện của người thuyết thư. Rõ ràng người thuyết thư đã cho nàng cơ hội, nàng còn tìm chết khiêu khích người thuyết thư, nàng không chết ai chết.”
Ánh mắt cuối cùng người thuyết thư nhìn hắn, đôi mắt khủng bố giống như in trong lòng hắn, vừa nhắc tới người thuyết thư, quỷ tâm của hắn sợ hãi, dường như người thuyết thư đã trở thành tâm ma của hắn...
“Lúc trước còn nói quỷ hậu phúc vận tốt, có thể hấp thu số mệnh triều đình tu luyện, ai ngờ nàng vừa ra khỏi hoàng cung đã ngã xuống, xem ra vận may cũng ngắn ngủi.”
Quỷ trong gươn Nại Tuyền cảm thấy cái chết của quỷ hậu đối với bọn họ không có ảnh hưởng gì, ít nhất vận mệnh chi nữ vẫn còn ở trong tay bọn họ.
Có thể Quỷ Đế sẽ vì cái chết của quỷ hậu mà có chút trách cứ bọn họ nhưng đây là quỷ hậu tự muốn chết, không trách được bọn họ.
Không có quỷ hậu đối với bọn họ ngược lại là chuyện tốt. Nếu quỷ hậu còn sống, hắn còn sợ quỷ hậu về Âm Ty uy hiếp địa vị của bọn họ.
“Chúng ta có nên nhanh chóng rời kinh hay không, tuy đa số cường giả kinh thành đều đi Đoạn Đạo Quan tọa trấn nhưng còn có một bộ phận cường giả không phải hai người chúng ta có thể chống lại.”

Tiểu Sửu Hoàng vừa nghĩ đến ánh mắt giống như thần ma của người thuyết thư, cảm giác sợ hãi của hắn dâng lên, không dám ở lại kinh thành chút nào, bây giờ hắn chỉ muốn rời khỏi kinh thành.
“Dĩ nhiên phải rút lui, vận mệnh chi nữ quan trọng hơn, chúng ta...”
“Ầm!”
Quỷ trong gương Nại Tuyền còn chưa nói xong thì kinh thành đã náo loạn dữ dội, ngọn lửa đỏ thẫm phóng lên trời, nhuộm đỏ mây trắng trên trời.
“Yêu khí thật khủng bố, là yêu vương Yêu Minh tới, mục đích của bọn họ cũng là vận mệnh chi nữ, chỉ là không biết bọn họ có mấy vị yêu vương tới.”
“Mau rút lui, kinh thành đã là vùng đất thị phi rồi.”
Quỷ trong gương Nại Tuyền thấy không chỉ một chỗ kinh thành xuất hiện khí tức yêu vương mãnh liệt mà thành đông, thành tây, thành nam, thành bắc đều có.
Biết là yêu vương Yêu Minh tới, quỷ trong gương Nại Tuyền không do dự, khiêng vận mệnh chi nữ chuẩn bị rời khỏi kinh thành.
Tiểu Sửu Hoàng đã sớm muốn rời khỏi kinh thành nên hắn vội vàng đuổi theo.
“Chuyện gì xảy ra, sao yêu vương Yêu Minh chạy tới kinh thành gây sự?!”
Lục Trạch vừa chạy tới hoàng cung, biết vận mệnh chi nữ cửu công chúa bị mang đi, hơn nữa người mang đi vận mệnh chi nữ rất có thể chính là hoàng hậu mang hóa thân tà ác.
Đây là tin tức hoàng cung truyền cho hắn, còn chưa đợi hắn tiêu hóa xong, Cổ Ngọc Thành chạy tới tìm hắn, còn nói ra chuyện hắn thấy người của Âm Ty.
Hoàng hậu hóa thành tà ác bị người thuyết thư giết chết không tính là gì, quan trọng là Cổ Ngọc Thành thấy người của Âm Ty.
Hơn nữa khi thấy bọn người Tiểu Sửu Hoàng, dưới chân bọn Tiểu Sửu Hoàng còn có một bóng người hôn mê.
Lục Trạch không cần nghĩ cũng biết đó chính là vận mệnh chi nữ, người chân chính cướp đi vận mệnh chi nữ là Âm Ty.
Tổ tông sống bị phong ấn, Vạn Ma Điện thừa cơ tạo phản, Âm Ty ngược lại khiêm tốn, lúc này lại chợt xuất hiện ở kinh thành, dù là ai cũng cảm thấy Âm Ty uy hiếp nhân loại trên cả Vạn Ma Điện.
Mặc kệ mục đích cuối cùng của Âm Ty là gì nhưng vận mệnh chi nữ là gốc rễ của triều đình, tuyệt đối không thể để người của Âm Ty mang đi.
Hết chương 557.

Bạn cần đăng nhập để bình luận