Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 149. Vì sao là ta?




Quả nhiên phiền toái đang đến!
Hoàng Đông Kiệt bỗng nhiên không nói gì, lão đầu chết tiệt này lại muốn hại hắn, muốn những ngày sống khiêm tốn của hắn một đi không trở lại.
“Đại thống soái, ngươi...’
“Vì sao, hắn chỉ là một người ngoài...”
Ba tướng quân trong phòng nghe vậy đều bị lời của đại thống soái kinh hãi, đại thống soái lại muốn giao Trấn Võ quân cho Đông Võ vương.
Ba người bọn họ có hai người lên tiếng, trong đó một người không lên tiếng. Một người không lên tiếng là người thành thật, mặc kệ đại thống soái hạ mệnh lệnh thái quá như thế nào hắn cũng sẽ tiếp nhận.
“Vì sao là ta, không phải bọn họ, ta là người ngoài, căn bản cũng không hiểu tình hình của Trấn Võ quân cùng Thanh Châu, ngươi không sợ ta chôn vùi Trấn Võ quân sao?”
Hoàng Đông Kiệt chỉ về phía ba người Đinh Chính Trạch, hỏi Trương Hải Hoa vì sao lại chọn người ngoài như hắn, không lựa chọn người quen thuộc với tình hình Trấn Võ quân.
“Bọn họ quen thuộc tình hình Trấn Võ quân, nhưng bọn họ chỉ là một võ tướng, thân là võ tướng, bọn họ xung phong hãm trận không có vấn đề gì...”
“Nhưng nếu dùng chiến thuật, dùng mưu lược, ba người bọn họ sẽ bị địch nhân chơi đến xoay mòng mòng, giao Trấn Võ quân cho bọn họ ta không yên tâm.”
Ba người Đinh Chính Trạch nghe được lý do đại thống soái đưa ra thì muốn phản bác nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Ai bảo đại thống soái nói không sai, bọn họ chỉ biết đánh đánh giết giết, dùng mưu lược, dùng chiến thuật thì bọn họ thật sự không làm được.
“Đông Võ vương, ngươi thì không giống, ngươi đã từng dẫn dắt Hắc Giáp quân đoàn của ngươi thắng lợi nhiều lần, chứng tỏ ngươi có mưu lược có chiến thuật.”
“Ta không được lựa chọn ngươi biết không, ba người bọn họ so với ngươi, ta chỉ có thể lựa chọn ngươi, vì ngươi khiến cho ta yên tâm hơn bọn họ.
“Về phần ngươi có chôn vùi Trấn Võ quân hay không thì ta cũng mặc kệ, ngươi là người trong hoàng thất, thiên hạ là thiên hạ của hoàng gia các ngươi.”
“Nếu ngươi bằng lòng nhường cơ nghiệp tổ tiên truyền lại cho người khác thì tùy ngươi.” Trương Hải Hoa biết tùy tiện giao Trấn Võ quân cho Đông Võ vương như vậy rất liều lĩnh, cũng không phù hợp quy tắc nhưng hắn thật sự không được lựa chọn, ai bảo Trấn Võ quân mãng phu thì nhiều, trí giả thì ít chứ?
“Ba người các ngươi nghe ta, mặc kệ trong lòng các ngươi nghĩ gì, nếu còn coi ta là đại thống soái của các ngươi thì mệnh lệnh ta hạ xuống các ngươi nhất định phải nghe.”
“Nếu như ta tiến hành cấp cứu thất bại, về sau Đông Võ vương chính là thống soái mới của Trấn Võ quân, mệnh lệnh của hắn chính là mệnh lệnh của ta.”
“Nếu cấp cứu thành công, ta còn chưa tỉnh lại khỏi trạng thái hôn mê, Đông Võ vương vẫn có thể thay ta chưởng quản toàn bộ Trấn Võ quân.”
“Nhớ kỹ, các ngươi là võ tướng, Đông Võ vương là đầu não.”
“Bất kể đầu não ra lệnh gì, các ngươi có thể nghi ngờ nhưng không thể phủ quyết mệnh lệnh hay thậm chí bỏ qua!”
Trương Hải Hoa nói xong thì nhìn ba người Đinh Chính Trạch, hắn muốn có một câu trả lời khẳng định.
“Vâng, đại thống soái!”
Ba người Đinh Chính Trạch cũng hiểu đại thống soái nói một là một, nói hai là hai.
Đại thống soái đã nói như vậy, dù trong lòng bọn họ bất mãn Hoàng Đông Kiệt là ngoại nhân chưởng quản Trấn Võ quân cũng nghẹn lại không nói gì.
Trương Hải Hoa nghe được ba người Đinh Chính Trạch hồi âm trực tiếp thì cũng thả lỏng.
Ba người này là cánh tay phải của hắn, hắn hiểu rõ ba người này hơn bất cứ ai, chỉ cần chuyện họ đồng ý thì nhất định sẽ làm được.
Lúc này, hắn cũng không nhịn được nữa mà ngất đi.
A, ta vẫn chưa đồng ý mà!
Hoàng Đông Kiệt buồn bực quá, đây không phải là tìm việc cho hắn làm sao, quản lý nhiều người như vậy, động não thì sẽ rụng tóc.
Ta không thích trở thành một kẻ hói đầu!
“Còn sững sờ làm gì, mau tiến hành sơ cứu.”
Ba người Đinh Chính Trạch thấy đại thống soái ngất xỉu thì vội vàng gọi hai y sư nhanh chóng cấp cứu. Hai y sư nghe xong vội vàng tiến hành sơ cứu cho Trương Hải Hoa.
Hoàng Đông Kiệt nhìn một hồi, xem xét trình độ của hai y sư, lén truyền cho Trương Hải Hoa chút chân nguyên.
Có chút chân nguyên này thì Trương Hải Hoa cơ bản không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Một canh giờ trôi qua, hai y sư hoàn thành bước cuối cùng, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
“Ba vị tướng quân, đại thống soái phúc lớn mệnh lớn, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, qua vài ngày nữa hẳn là đại thống soái có thể tỉnh lại.”
Hai y sư biết ba tướng quân gấp gáp cũng không thừa nước đục thả câu, tuyên bố đại thống soái đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
“Tốt, thật là quá tốt.”
“Thưởng!”
Ba người Đinh Chính Trạch thấy hô hấp của Trương Hải Hoa đã an ổn, cảm tạ hai y sư, đồng thời nên thưởng vẫn thưởng.
“Đại thống soái không sao, chúng ta có nên thương thảo chuyện sau này một chút hay không.” Hoàng Đông Kiệt nhìn ba người Đinh Chính Trạch, rõ ràng hắn tiếp nhận chưởng quản Trấn Võ quân, hắn đã lâu không có hành quân đánh nhau, lần này coi như chơi một chút.
Có lẽ trò chơi này khiến cho hắn sau này không khiêm tốn được nữa, không sao, khiêm tốn không được thì đổi cách sống là được rồi.
“Bái kiến đại thống...”
“Đừng gọi ta là đại thống soái, đại thống soái của các ngươi chỉ có hắn, các ngươi gọi ta Đông Võ vương là được.”
Hoàng Đông Kiệt thấy cách xưng hô của ba người kia đối với hắn hơi không được tự nhiên, để bọn họ gọi hắn là Đông Võ vương là được rồi.
“Đông Võ vương, đại thống soái cần nghỉ ngơi, chúng ta đổi chỗ khác thương nghị đi.”
Hoàng Đông Kiệt gật đầu đi theo ba người Đinh Chính Trạch đi ra ngoài.
Khi tướng quân trung cấp, cao cấp bên ngoài biết Hoàng Đông Kiệt là chưởng quản giả mới của Trấn Võ quân thì bỗng nhiên nghị luận sôi nổi, cả đám đều bất mãn hoàng Đông Kiệt là ngoại nhân chưởng quản Trấn Võ quân.
Đáng tiếc bọn họ bất mãn thì bất mãn, có ba người Đinh Chính Trạch đè lên phía trên, bọn họ vẫn bị ép tiếp nhận sự thật này.
Hết chương 149.

Bạn cần đăng nhập để bình luận