Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1055. Kẻ thù gặp lại, hết sức đỏ mắt!




“Đợi ta ở đây!”
Coway không nói thêm gì, nhanh chóng mua những nguyên liệu nấu ăn cần thiết rồi quay trở lại sân.
Khuôn mặt Raleigh tràn ngập niềm vui, bởi vì hắn đã đoán ra được ý định của kỵ sĩ trưởng.
Kỵ sĩ trưởng không hề thay đổi, hắn vẫn là kỵ sĩ trưởng mà hắn biết trước đây, mang lại cho người ta một cảm giác tin cậy.
Hắn đợi ở đây, hắn cảm thấy bây giờ kỵ sĩ trưởng hẳn là đang khơi thông với đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, cầu xin đoàn trưởng giúp đỡ hắn.
“Lão gia tử, trong sân không còn nhiều củi, ta phải đi một nơi xa để chặt củi rồi quay lại, có thể ta sẽ về muộn, ngươi không cần đợi ta ăn cơm!”
Coway nói.
“Đi đi, chú ý an toàn!”
Hoàng Đông Kiệt lười biếng híp mắt nói.

Được sự đồng ý của lão gia tử, Coway lưng mang thanh kiếm lớn ra ngoài.
“Kỵ sĩ trưởng, một mình ngươi thôi sao?”
Raleigh vốn tưởng kỵ sĩ trưởng sẽ mang người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đến giúp đỡ, hắn rất mong chờ, ai ngờ kỵ sĩ trưởng sẽ ra đi một mình, điều này hoàn toàn khác với những gì hắn mong đợi.
“Một mình ta!”
Coway bình tĩnh trả lời.
“Kỵ sĩ trưởng, thứ chúng ta đang đối mặt là vương quốc Murphil. Chỉ bằng sức mạnh của chúng ta, rất khó giải cứu người khỏi vương quốc Murphil!”
Raleigh từ thông tin ngoài lề biết được sức mạnh thực sự của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu là từ đoàn trưởng của bọn họ.Điều hắn mong muốn nhất là nhận được sự giúp đỡ từ đoàn trưởng của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
Kị sĩ trưởng tuy mạnh mẽ nhưng không biết sau mười năm, kỵ sĩ trưởng còn lại bao nhiêu thực lực, hơn nữa, kỵ sĩ trưởng chỉ còn có một cánh tay.
“Ta là kỵ sĩ trưởng, ta có nhiệm vụ bảo vệ công chúa, nhưng người đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không có quan hệ gì với vương quốc Tiểu Minh!”
“Đây là việc của ta, ta không muốn kéo bọn họ vào!”
Vương quốc Tiểu Minh có ơn với hắn, Coway về tình về lý không thể mặc kệ, nhưng hắn biết lão gia tử rất ghét phiền toái.
Để không liên lụy đến lão gia tử và những người khác, hắn chuẩn bị một người đánh hạ tất cả. Raleigh thấy vẻ mặt nghiêm túc của kỵ sĩ trưởng, hắn biết có nói gì cũng vô ích nên chỉ có thể mang Coway lên đường gặp công chúa Diane.
Tại thành Cossaye, Coway gặp công chúa Diane trong một căn nhà kín.
Tóc vàng, xinh đẹp, làn da trắng, khiến cho người ta chú ý chính nhất chính là đôi mắt đặc biệt ưu thương của nàng.
Có lẽ vì đã sinh con nên nàng như một trái đào chín, thu hút ong bướm khắp nơi.
Lúc công chúa Diane nhìn thấy Coway, nàng sửng sốt một chút, nàng sao có thể không nhớ rõ kỵ sĩ trưởng cung đình.
“Đại tướng quân Coway, ngươi đến giúp ta phải không? Ngươi nhất định có thể cứu được con ta phải không?”

Mười năm thời gian đã bào mòn thói quen làm công chúa, hơn nữa nàng thông minh, nàng hiểu Coway là niềm hy vọng duy nhất của mình.
Bởi vậy nàng bỏ qua lễ tiết, biểu cảm hoa lê dưới mưa nắm chặt tay Coway, thỉnh cầu Coway giúp nàng.
“Công chúa yên tâm, Raleigh đã nói cho ta biết tình huống rồi, ta đã ở đây, chuyện này cứ giao cho ta!”
Coway muốn rút tay ra nhưng lại phát hiện công chúa Diane đang ôm chặt lấy, như sợ cọng rơm cứu mạng là hắn sẽ chạy trốn.
“Công chúa, ngươi nên đi nghỉ ngơi trước đi. Nếu ngươi kiệt sức gục ngã, chúng ta sẽ rất phiền!” Coway thấy tinh thần công chúa Diane rất mệt mỏi, đứa con bị bắt khiến công chúa Diane lo lắng không thể ngủ được.
Công chúa Diane muốn nói rằng nàng không buồn ngủ, nhưng nàng biết mình không thể ảnh hưởng đến bọn người Coway, nếu kiệt sức gục xuống chính là gây trở ngại chứ không giúp được gì.
Nàng do dự một lúc rồi gật đầu với bọn người Coway rồi quay trở lại phòng, cửa đóng nhưng không biết nàng đã nhắm mắt nghỉ ngơi hay chưa.
Bọn người Coway sợ nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến công chúa Diane nghỉ ngơi nên đã chuyển sang phòng bên cạnh.
“Con của công chúa Diane đang bị giam giữ ở đâu?” “Chúng ta còn bao nhiêu người?”
“Thực lực như thế nào?”
Coway hỏi.
“Con của công chúa bị giam ở thành Bác Lai, nới đó là địa bàn của Rebouakt!” “Chúng ta còn có mười ba người, năm kỵ sĩ cấp cao cùng tám kỵ sĩ cấp trung!” Raleigh trả lời.
“Không đủ, chúng ta cần thêm người!”
Coway suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp.
“Chắc hẳn có rất nhiều người đã trốn thoát khỏi cuộc chiến đó. Mấy năm này ngươi không thể chỉ trông chừng công chúa Diane mà không làm gì cả. Ngươi hắn là biết tung tích của bọn họ chứ?”

Coway quá hiểu Raleigh, nếu Raleigh không có chuẩn bị gì thì hắn không có khả năng mang theo Diane công chúa trốn đông trốn tây lâu như vậy.
“Có địa chỉ của bọn họ, nhưng mười năm cũng đủ để thay đổi suy nghĩ của một số người!” “Có người trở thành thổ phỉ, có người ghét chiến đấu chọn cách ẩn cư. Mười năm qua có quá nhiều thứ đã thay đổi, rất khó để khiến bọn họ quay trở lại đơn vị!”
Raleigh biết kỵ sĩ trưởng muốn làm gì, nhưng làm như vậy rất mạo hiểm, tìm kiếm những người đó sẽ thu hút sự chú ý của vương quốc Murphil.
“Chúng ta không cần quấy rầy những người sống ẩn danh. Những người làm cường đạo, làm ác ôn tìm ra toàn bộ, bọn họ không đồng ý thì giết!”
Coway bình thản nói.
Raleigh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với đề nghị của Coway, chuẩn bị thông tin đưa Coway đi tìm những kỵ sĩ làm cường đạo, làm ác ôn.
Trong vòng một hai ngày, bọn người Coway đã tìm thấy rất nhiều người, những người này đã làm đủ thứ chuyện xấu, tính cách của họ không thể tin cậy được chút nào. Tuy nhiên thân là kỵ sĩ trưởng của vương quốc Tiểu Minh, Coway đương nhiên biết một số bí thuật khống chế người khác.
Coway đã gieo mầm mống đấu khí vào cơ thể bọn họ, hung hăng tra tấn những người này một phen, làm cho bọn họ muốn sống không được, không nghe lời cũng phải nghe lời.
Trong thời gian này, công chúa Diane vì muốn Coway tận tâm hết sức cứu con của nàng, nàng đã ngầm dụ dỗ Coway.
Coway nhìn thấy đường đường một công chúa sẵn sàng hy sinh như vậy để cứu con mình, điều này khiến hắn cảm thấy thế thái vô thường nhưng hắn lại không hề động đến công chúa Diane chút nào.
Hắn đến đây để cắt đứt quá khứ, chỉ cần cứu được đứa con của công chúa Diane, hắn đã báo đáp được ân tình của vương quốc Tiểu Minh và vĩnh biệt hoàn toàn quá khứ.
Coway không muốn lão gia tử biết chuyện của hắn, hắn ra sớm về muộn như thường lệ.
Nhưng làm sao hành vi bất thường của hắn có thể giấu được bọn người Hoàng Đông Kiệt?
Hết chương 1055.

Bạn cần đăng nhập để bình luận