Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 229. Thân thế của Kiều Vân Nhi




Hoàng Thiên Trấn nghe vậy vui vẻ, trưởng lão này tuyệt đối là trưởng bối yêu thương tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên nhất mới có thể nói ra tin tức bí mật như vậy với hắn.
Kế tiếp, hắn càng có lòng tin ứng phó cuộc sống tạp dịch, không phải hơn nửa năm thôi sao, chịu đựng một chút là qua thôi.
Văn Lợi Nhân rời đi, sau đó đến chỗ một trưởng lão khác là Thang Siêu Hùng làm khách. “Truyền an bài của cốc chủ đối với đại thế tử cho thánh chủ chưa?”
Văn Lợi Nhân cảm giác bốn phía không có người, nhỏ giọng hỏi Thang Siêu Hùng.
“Ta làm việc ngươi yên tâm, tin tức đã sớm truyền ra ngoài.”
Hai người vừa đối thoại đã chứng tỏ không biết từ khi nào bọn họ đã gia nhập Thánh Đình hội. “Vậy thì tốt rồi, chúng ta tiếp tục uống trà, tâm sự nhân sinh.”
Hoàng Đông Kiệt xa xa không biết ở đâu đột nhiên tâm huyết dâng trào, hắn lại dự cảm trước chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
“Kỳ lạ, không phải trên người ta vậy chắc chắn là trên người nhi tử nào của ta.”
“Dự cảm kịch liệt như vậy là nhi tử nào của ta sắp nguy hiểm đến tính mạng.”
Hoàng Đông Kiệt rất tò mò, vì thế hắn móc mấy đồng tiền ra, lại chuẩn bị gieo quẻ...
Hoàng Đông Kiệt tìm một mảnh đất trống, hai tay đặt đồng tiền trong lòng bàn tay, lắc lư trái phải, lắc vài cái, hai tay xoè ra, mấy đồng tiền nằm rải rác trên bãi đất trống.
“Tàng Binh Các, hồ Đông Hành, Thần Binh Điển hai mươi năm một lần, xếp hạng vũ khí giang hồ, Đại Tông Sư Ngô Kỳ Thiên, hậu duệ của Thương Long Thiên Nhân.”
“Người gặp nguy hiểm đến tính mạng là nhi tử út!”
Hoàng Đông Kiệt rất nhanh tính toán ra tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Dự cảm tâm huyết dâng trào của hắn bình phục lại, rõ ràng tương lai đã phát sinh thay đổi.
“Chẳng trách nhi tử út gặp nguy hiểm, thì ra là đụng phải Ngô Kỳ Thiên. Chậc chậc...Số phận vẫn muốn ta nổi bật.”
“Quên đi, dù sao cũng đã thành truyền kỳ rồi, vậy ta tiếp tục truyền kỳ đi.”
Hoàng Đông Kiệt vung tay áo lên, đồng tiền rải rác trên mặt đất đều bay trở lại trong tay áo hắn. Làm rõ phương hướng Tàng Binh Các, hắn xuất phát theo phương hướng đó.
Một khách điếm nào đó trong phạm vi quản lý của Tàng Binh Các, Hoàng Thiên Khải kinh ngạc nhìn Kiều Vân Nhi.
“Vốn dĩ ta chỉ mới ngắn ngủi hai ba tháng đột phá đến Tiên Thiên hậu kỳ đã đủ kinh tuyệt rồi, không ngờ Vân Nhi ngươi còn khủng bố hơn ta, vô thanh vô tức đột phá đến Tông Sư trung kỳ.” Hoàng Thiên Khải muốn không kinh ngạc cũng không được, càng về sau càng khó đột phá, hắn tốn hai ba tháng từ Tiên Thiên trung kỳ đột phá đến Tiên Thiên hậu kỳ đã đủ dọa người rồi, ai ngờ Kiều Vân Nhi càng dọa người hơn hắn, đột phá cảnh giới Tông Sư chưa tới hai ba tháng, Kiều Vân Nhi lại đột phá đến Tông Sư trung kỳ.
So ra cứ cảm giác Kiều Vân Nhi mới là người thiên địa chân chính chăm sóc.
“Ta cũng không ngờ phục sinh đan không chỉ có công hiệu cứu mạng mà còn có công hiệu thay đổi căn cốt. Chẳng trách Lục thần y mất hơn nửa đời người mới luyện ra hơn mười viên phục sinh đan.”
Kiều Vân Nhi nhầm lẫn phục sinh đan mà Hoàng Đông Kiệt đưa cho là phục sinh đan do Lục thần y luyện chế ra, cũng đang kinh ngạc công hiệu của phục sinh đan.
“Cũng đúng, trong khoảng thời gian này Vân Nhi ngươi ngoại trừ ăn phục sinh đan ra không có ăn bất kỳ thiên tài địa bảo nào nữa.”
“Có thể trong thời gian ngắn sinh ra kỳ tích đột phá đến Tông Sư trung kỳ, nói vậy chính là hiệu quả do phục sinh đan mang đến.”
“Chẳng trách phụ vương trước kia coi trọng phục sinh đan như vậy, thì ra phụ vương biết hiệu quả chân chính của phục sinh đan.”
Hoàng Thiên Khải vừa nghĩ lại cảm thấy mình có lỗi với phụ vương, mấy năm không về nhà, vừa về nhà đã đòi phụ vương phục sinh đan, phụ vương còn cho hắn, vậy mà trước đây hắn lại không hề nhận ra tình cảm của phụ thân.
Hắn đúng là kẻ không ra gì!
“Thiên Khải, bây giờ ta hơi hối hận vì đã ăn phục sinh đan, phục sinh đan có hiệu quả tốt như vậy, cũng không nên cho người bệnh nan y như ta dùng.”
“Tác dụng chân chính của phục sinh đan là bồi dưỡng cường giả, mà không phải lãng phí áp chế bệnh tình.”
Kiều Vân Nhi hơi tự trách mình, nàng cảm thấy nàng đang lãng phí thần dược.
Nếu Hoàng Đông Kiệt nghe được những lời này, chắc chắn sẽ cười khinh bỉ: lãng phí hả, mỗi thành viên của Hội Thánh Đình đều dùng qua, thậm chí trên người đều có một hai viên.
Thiên hạ vì sao có nhiều cường giả Tông Sư cam tâm tình nguyện gia nhập Thánh Đình hội như vậy, cũng là vì số lượng phục sinh đan không chỉ đủ mà còn no.
Phục sinh đan có loại công hiệu này cũng không phải xuất phát từ tay Lục Trường Sinh, là kỳ nhân có một không hai như hắn mới có tư cách luyện chế ra.
Nếu như không phải là hắn lười đổi tên, loại đan dược thần kỳ này sẽ không gọi là phục sinh đan mà có thể có tên mới.
“Vân Nhi, chớ nói những lời như vậy, phục sinh đan dùng trên người ngươi không lãng phí chút nào. Phục sinh đan dù quý báu hơn nữa cũng chỉ là một vật chết, mà ngươi là một trong những người quan trọng nhất của ta.”
Hai người nhìn nhau trìu mến rồi lại ôm nhau.
“Vân Nhi, chúng ta còn phải đi tìm Lục thần y, tìm y thư, tìm phục sinh đan còn lại, nào có thời gian quan sát Thần Binh Điển hai mươi năm một lần của Tàng Binh Các.”
“Bảng xếp hạng vũ khí giang hồ không liên quan đến chúng ta, vì sao Vân Nhi ngươi lại kéo ta tới nơi này, ta nhớ rõ Vân Nhi ngươi không phải là người thích góp vui.”
Ôm nhau thật lâu, Hoàng Thiên Khải mới hỏi Kiều Vân Nhi nguyên nhân kéo hắn tới nơi này. “Thiên Khải, ngươi chỉ biết quá khứ sau khi ta ra mắt giang hồ, cũng không biết thân thế thật sự của ta.”
“Sau khi chúng ta ở bên nhau, ta còn tưởng rằng ngươi rất nhanh sẽ hỏi thân thế của ta, ai ngờ ngươi đặc biệt tin tưởng ta, không hỏi tới quá khứ của ta.”
“Thiên Khải, ngươi có biết hành vi này của ngươi hơi ngốc hay khôn?”
“Ta cũng không để ý thân thế của ngươi nhiều như vậy, tại sao phải hỏi nhiều. Lúc nào ngươi muốn nói với ta thì ngươi sẽ nói.”
Hoàng Thiên Khải không thèm để ý trả lời.
“Lần này tới quan sát Thần Binh Điển, chẳng lẽ là có liên quan đến thân thế của ngươi?”
Ngay sau đó, ý niệm vừa chuyển, Hoàng Thiên Khải suy đoán chuyến đi này rất có thể có liên quan đến thân thế của Kiều Vân Nhi, liền tò mò hỏi.
Hết chương 229.

Bạn cần đăng nhập để bình luận