Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 469. Ngươi phấn khích cái gì!




“Hắc Đế, dáng vẻ kiêu ngạo của ngươi thật khiến người ta chán ghét, đến bước này, ngươi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Vậy ta còn có gì phải do dự, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong.”
Quan Tài Đen biến trở về bản thể, một bộ quan tài màu đen mang theo khí tức không lành xuất hiện trên bầu trời, chỉ thấy ván quan tài mở ra, hấp lực vô tận hút Hoàng Đông Kiệt tới. Lực hút lớn đến đáng sợ, tầng tầng lớp đất nổi lên bị Quan Tài Đen hút vào trong quan tài. Nhưng chân Hoàng Đông Kiệt cắm sâu dưới lòng đất, mặc kệ quan tài màu đen hút bao nhiêu Hoàng Đông Kiệt cũng không nhúc nhích.
Quan Tài Đen thấy không hút được Hoàng Đông Kiệt, hắn thay đổi phương pháp khác.
Chỉ thấy hắn càng ngày càng lớn lên trên bầu trời, một cái quan tài khổng lồ che khuất bầu trời xuất hiện.
Hắn không hút nữa mà cửa quan tài nhắm ngay Hoàng Đông Kiệt.
Hút không được thì hắn tự động đi trang bị.
Hắn che được Hoàng Đông Kiệt, giống như con Thao Thiết cắn xuống đất.
Vì không muốn Hoàng Đông Kiệt chạy trốn, ngay cả mặt đất hắn cũng cắn thành một lỗ hổng.
Trong khoảnh khắc Hoàng Đông Kiệt bị nhét vào trong, tấm quan tài của hắn nháy mắt phủ lên.
“Nhốt, ta nhốt được hắn rồi!”
Xác định đã nhốt được Hắc Đế vào trong quan tài, Quan Tài Đen kích động vô cùng.
Đám trảm yêu sứ thấy ngự thường thái ti bị nhét vào trong quan tài cũng căng thẳng...
Nhưng nghĩ đến ngự thường thái ti là yêu loại đặc thù, cái bóng bị đánh tan cũng không sao, bọn họ lại buông bỏ không ít lo lắng.
Về phần dân chúng thiên hạ, ừm, ý kiến của họ sau khi xem không quan trọng.
“Hắc Đế, ta xem ngươi còn cuồng vọng không, vào bên trong quan tài của ta rồi ngươi đừng mơ ra được.”
Quan Tài Đen tin chắc rằng bên trong quan tài của hắn là nơi kiên cố nhất trên đời này, sinh vật bị hắn nhét vào không có hắn cho phép, ai cũng đừng hòng trốn thoát khỏi cơ thể hắn. “Ta tò mò bên trong quan tài của ngươi như thế nào mới tiến vào xem một chút, kết quả phát hiện tối đen như mực cái gì cũng không có, thật làm người ta thất vọng.”
Bên trong quan tài truyền ra âm thanh thất vọng của Hoàng Đông Kiệt.
“Ha ha ha, Hắc Đế thông minh một đời không ngờ cũng có lúc ngu xuẩn, vì tò mò không trốn nên bị ta nhét vào.”
“Ngươi có biết hiếu kỳ của ngươi sẽ hại chết ngươi hay không?”
“Hắc Đế, ngươi không nên xem thường ta, ngươi sẽ hối hận vì hành động này của mình.” Dường như Quan Tài Đen như đang nắm chắc thắng lợi, nghĩ đến Hắc Đế sắp bị hắn luyện thành cương thi độc quyền, trong lòng hắn vui vẻ xiết bao.
“Hối hận à? Ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể luyện hóa được ta sao?”
Bên trong quan tài vang lên giọng nói không nhanh không chậm của Hoàng Đông Kiệt.
“Thủ đoạn bình thường đương nhiên không luyện hóa được Hắc Đế cao cao tại thượng như ngươi, nhưng ngươi thấy xác sống và cương thi cả thành chưa?”
“Bọn họ là toàn bộ gia sản của ta, bọn họ cũng là nhiên liệu ta dùng luyện hóa của ngươi.” “Ta vì luyện hóa ngươi mà đã ném toàn bộ gia sản của ta vào.”
Lúc này Quan Tài Đen phân giải xác sống và cương thi khắp thành làm nhiên liệu luyện hóa Hoàng Đông Kiệt.
“Toàn bộ gia sản, vậy có nghĩa là ngươi đã triệu tập tất cả xác sống cùng cương thi ở chỗ này.”
“Vậy thì tốt, ta còn lo lắng có xác sống lạc ở bên ngoài, không khéo lại sinh ra nguy cơ sinh hóa gì đó nữa.”
“Bây giờ công việc dễ dàng rồi, ngoại trừ ngươi ra thì bất kỳ vấn đề gì cũng đã được giải quyết.”
Giọng nói của Hoàng Đông Kiệt vẫn rất lười biếng như trước, không hề lo lắng mình có thể bị luyện hóa hay không.
“Đợi lát nữa xem ngươi còn cười nổi hay không.”
Quan Tài Đen nghe ra Hoàng Đông Kiệt vẫn không coi trọng hắn, hắn tức giận tăng nhanh tốc độ luyện hóa.
Xác sống và cương thi cả thành không còn, không nghe thấy trong cơ thể truyền ra giọng nói của Hắc Đế nữa, Quan Tài Đen dần dần hưng phấn.
“Ngươi đang phấn khích cái gì?”
Hoàng Đông Kiệt lên tiếng, chẳng qua lúc này giọng nói của Hoàng Đông Kiệt không phải truyền ra từ trong quan tài mà là ở bên ngoài truyền đến.
“Ngươi, ngươi!”
Thấy Hắc Đế còn nguyên vẹn thoát ra, Quan Tài Đen trợn tròn mắt.
“Không thể, tuyệt đối không thể, ngươi không thể thoát ra từ trong cơ thể ta.”
“Ngươi chắc chắn là giả, là hư ảnh, là thủ đoạn ngươi cố ý để lại hù dọa ta. Ngươi không ở trong quan tài, để ta mở quan tài xác nhận, thả bản thể của ngươi ra.”
“Cần gì phải tự lừa mình dối người, ngươi đường đường là một vị yêu vương còn cần mở quan tài mới có thể xác nhận tình hình trong cơ thể.”
Hoàng Đông Kiệt trào phúng nói.
“Ngươi, sao ngươi lại có thể làm được như vậy?”
Thân thể Quan Tài Đen đang run rẩy, rõ ràng hắn xác định bên trong quan tài của hắn trống rỗng.
“Nơi có ánh sáng thì có ta, không có ánh sáng ta vẫn tồn tại. Vì ta là một cái bóng, cái bóng ở khắp mọi nơi.”
“Ngươi muốn luyện hóa cái bóng chẳng phải là si tâm vọng tưởng hay sao?”
Hoàng Đông Kiệt trêu chọc.
“Không thể, dù là ảnh tử yêu bị ta nhốt vào cũng không ra được, trừ khi...”
“Không phải ngươi là bản thể!”
“Ồ, phát hiện ra rồi sao, sau đó, có phải ngươi muốn tìm ra bản thể của ta để giam giữ hay không?”
Hoàng Đông Kiệt vẫn là biểu cảm gợi đòn.
Quan Tài Đen nhìn Hoàng Đông Kiệt một hồi, sau đó dưới quan tài của hắn bôi dầu chuẩn bị chạy trốn.
Một giây sau cơ thể của hắn không thể di chuyển được vì cái bóng của hắn đã bị cái bóng của Hoàng Đông Kiệt trói chặt nên bản thể của hắn không thể nhúc nhích được.
“Không phải ngươi hùng hổ nói rằng hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong, sao bây giờ lại muốn chạy.”
Hoàng Đông Kiệt thông qua cái bóng kéo Quan Tài Đen từ trên cao xuống, trêu tức nhìn Quan Tài Đen nói.
“Tha, tha mạng cho ta!”
Quan Tài Đen sợ hãi, trong lòng sinh ra sợ hãi xin Hoàng Đông Kiệt tha mạng.
“Xin lỗi, ta đói.”
Cái bóng nhô lên khỏi mặt đất và nuốt chửng Quan Tài Đen.
Sau khi ăn Quan Tài Đen xong, Hoàng Đông Kiệt đánh sạch đá chiếu ẩn giấu xung quanh, hình chiếu khắp nơi cứ kết thúc như vậy.
“Nhanh, lập tức chạy tới quận Long Môn thanh trừ độc tố còn sót lại.”
Tô Hạo Hoa thấy Quan Tài Đen đã được diệt trừ, lo lắng thi độc còn sót lại, lập tức dẫn đội quân chạt tới quận Long Môn.
Hết chương 469.

Bạn cần đăng nhập để bình luận