Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 466. Thân phận mới!




“Rất nhiều thần phật cũng không còn, âm tào địa phủ cũng không còn, nào có luân hồi chuyển thế, làm sao ta có thể là người nàng chờ đợi.”
Giọng Lục Thế Viễn cũng không kiên định, cũng may một lát sau nước mắt hắn dừng lại.
“A Di Đà Phật!”
Lão hòa thượng chạy tới cũng thấy cảnh Tân Nương Xác Khô bị Hoàng Đông Kiệt nuốt vào, lúc này di nguyện của sư tổ hắn xem như đã hoàn thành.
Hắn ngồi xếp bằng, yên lặng niệm kinh siêu độ cho Tân Nương Xác Khô.
“Kế tiếp không cần các ngươi nữa, đại quân Trảm Yêu Ti phái tới hẳn là sắp tới Vân Châu rồi, các ngươi đi tập họp với bọn họ đi.”
Hoàng Đông Kiệt mặc kệ hai người bọn họ, biến mất tại chỗ không thấy đâu.
“Việc này đã xong, bần tăng xin cáo từ.”
Lão hòa thượng siêu độ xong cũng không ở lại lâu bèn đứng dậy rời đi.
Lục Thế Viễn cùng Khả nhi liếc nhau, đơn giản thu thập một chút rồi chạy tới phân bộ Trảm Yêu Ti gần nhất.
Nửa đường Hoàng Đông Kiệt dừng lại.
Cái bóng dưới chân khuếch trương, cuối cùng phun ra một bóng người.
“Tại sao?”
Bạch Đỗ Nương không hiểu nhìn Hắc Đế, người trước mắt không giết nàng, ngược lại còn giúp nàng cân bằng sát khí tử khí trong cơ thể.
“Ta ăn yêu ma quỷ quái nhiều rồi, thêm ngươi hay bớt ngươi đối với ta cũng không ảnh hưởng.”
“Ngươi là dị loại, giết ngươi thật đáng tiếc.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Đây hẳn không phải là lý do ngươi tha cho ta.”
“Ừ, ta muốn thu phục ngươi!"
Bạch Đỗ Nương nghe vậy trầm mặc.
“Ngươi trả lời ta một câu hỏi trước đi!”
“Nói!”
“Hắn có phải là người ta đang chờ đợi không?”
Người Bạch Đỗ Nương hỏi dĩ nhiên là Lục Thế Viễn.
“Tại sao ngươi nghĩ rằng ta biết câu trả lời?”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ trên mặt hắn viết là cái gì hắn cũng biết, ai cũng muốn đặt câu hỏi với hắn.
“Trực giác!”
Giác quan thứ sáu của nữ tử vốn đã mạnh, càng đừng nói Bạch Đỗ Nương còn là kỳ nữ. “Không phải trong lòng ngươi đã có đáp án rồi sao, nội tâm của mình cũng không tin thì còn tin cái gì nữa!”
Hoàng Đông Kiệt trả lời.
“Thật sự, hắn thật sự là người ta chờ đợi!”
Bạch Đỗ Nương bỗng nhiên kích động.
“Ta thần phục ngươi rồi ta còn có thể đi tìm hắn hay không?”
“Tìm hắn? Ngươi đi chỉ có thể dọa hắn, dựa vào thân phận tân nương xác khô của ngươi, hắn chỉ biết trốn tránh ngươi thật xa.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Thay đổi cuộc sống khác, dùng một thân phận mới để tiếp cận hắn.”
“Thuộc hạ bái kiến thái ti đại nhân!”
Cuối cùng Bạch Đỗ Nương vẫn lựa chọn thần phục.
“Bạch Đỗ Nương đã chết, bây giờ tên của ngươi là Bạch Liên Ngọc, chức vị là một trong những thống lĩnh Thiên Yêu thành.”
“Ngươi muốn tiếp cận hắn, vừa vặn thị trường chợ đen dưới lòng kinh thành có một y quán là sản nghiệp của chúng ta, ngươi làm quản lý y quán này đi.”
Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một chút rồi an bài.
“Đại, đại nhân, ngài là thành chủ Thiên Yêu thành sao?”
Bạch Đỗ Nương, không, Bạch Liên Ngọc khiếp sợ nhìn chủ tử mới nhận của nàng.
“Đời này ai lại không có nhiều vai diễn? Nếu ngươi đụng phải ta dùng thân phận khác ở bên ngoài, biết ta đang chơi, tuyệt đối đừng quấy rầy niềm vui của ta.”
“Đại nhân, vì sao ngài lại ngầm đồng ý chuyện của ta và hắn?”
Bạch Liên Ngọc cẩn thận muốn hiểu thái độ chân thật của chủ tử đối với Lục Thế Viễn. “Ngầm đồng ý? Ha ha, ta chỉ là muốn cho tiểu tử kia sống không thoải mái mà thôi.”
Hoàng Đông Kiệt nói xong mở ra một cánh cửa truyền tống đi tới Thiên Yêu thành rồi đi ra ngoài.
“Bái kiến thành chủ đại nhân!”
Thủ thành đi ra từ cổng truyền tống, thấy Hoàng Đông Kiệt thì cung kính hành lễ.
“Nàng là thống lĩnh tân mệnh của ta, mang nàng trở về làm quen với quy tắc của Thiên Yêu thành trước.”
“Thống lĩnh đại nhân, xin mời đi theo ta.”
Tướng thủ thành nghe xong cung kính dẫn Bạch Liên Ngọc tiến vào cửa truyền tống. Đóng cửa truyền tống lại, Hoàng Đông Kiệt chạy tới vị trí Quan Tài Đen...
"Đây là gậy ông đập lưng ông!”
Khí tức của Quan Tài Đen không hề thu liễm, vẫn phóng thích ra bên ngoài.
Giống như đang nói với Hắc Đế, ta ở chỗ này, tới tìm ta đi.
Hoàng Đông Kiệt theo khí tức đi tới quận Long Môn, nhìn quận Long Môn cửa thành mở rộng, Hoàng Đông Kiệt không cần nghĩ cũng biết Quan Tài Đen lấy quận Long Môn thành địa điểm mai phục hắn.
“Trốn cũng không trốn, lá gan rất lớn.”
Hoàng Đông Kiệt cũng không nghĩ nhiều, nghênh ngang đi về phía thành.
Tiến vào trong thành, đầu tiên Hoàng Đông Kiệt thấy xác sống dày đặc, những xác sống này đều không công kích Hoàng Đông Kiệt mà là đứng ở hai bên đường nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt.
Ngoại trừ một con đường chính, những khoảng trống khác trong thành đều bị xác sống và cương thi đứng đầy. Con đường chính này dường như là dẫn Hoàng Đông Kiệt đến nơi nào đó.
Theo đường chính đi vào, Hoàng Đông Kiệt đi vào giữa thành trì.
Giữa thành trì đã biến đổi, toàn bộ các tòa nhà chung quanh đều bị san bằng, lộ ra quảng trường chứa vô số xác sống.
“Hắc Đế, ta chờ ngươi lâu rồi!”
Trên vương tọa nằm trên đống thi thể, Quan Tài Đen đang lẳng lặng nhìn xuống Hoàng Đông Kiệt, cảm xúc hắn rất bình tĩnh, nhưng nội tâm vẫn vô cùng kiêng kị Hắc Đế.
Nhưng nghĩ đến sự chuẩn bị của hắn, nội tâm hắn mới hơi thả lỏng.
“Tân Nương Xác Khô đã bị ta xử lý, ngươi ngay cả Tân Nương Xác Khô cũng không bằng, vì sao ngươi không trốn, còn đường đường ở nơi này chờ ta, chẳng lẽ ngươi không sợ chết?” Hoàng Đông Kiệt cũng không vội, hắn muốn nhìn xem Quan Tài Đen muốn làm gì.
Tuy rằng Hoàng Đông Kiệt có thể bói quẻ, nhưng hắn đi ra tản bộ, không cần phải chuyện gì cũng biết trước, như vậy sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.
“Chết thì ai không sợ, nhất là đối mặt với Hắc Đế ngươi, thử hỏi yêu ma nào không sợ hãi.” “Ta đương nhiên sợ nhưng ta còn muốn sống tiêu dao.”
“Muốn sống tiêu dao tất phải có thực lực chí cao vô thượng làm vốn liếng.”
“Và ngươi là vốn của ta!”
Quan Tài Đen đi tới bước này cũng không sợ đem dã tâm của mình lộ ra ngoài.
Hết chương 466.

Bạn cần đăng nhập để bình luận