Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1587: Chó cậy gân nhà, gà cậy gân chuồng!

Chương 1587: Chó cậy gân nhà, gà cậy gân chuồng!Chương 1587: Chó cậy gân nhà, gà cậy gân chuồng!
Bảo vật gì khiến cho ma giáo cũng chạy ra ngoài?
Hoàng An Trạch hơi kinh hãi, xem ra mộ của Đạo Thánh đời trước nữa hắn không đi không được rồi.
"Hiện tại không biết mộ của Đạo Thánh đời trước nữa có bị người ta phát hiện, hoặc là đã bị người Kiếm Môn cùng Thần Kiếm Sơn trang phát hiện hay không."
"Nhân lúc bọn họ bây giờ còn chưa đến mức tai thế nhân đều biết, ngươi còn có cơ hội đạt được chỗ tốt càng lớn hơn từ đó."
"Do ngươi liên hệ người của triều đình, trực tiếp tham dự vào chuyện này."
"Kiếp trước là bởi vì náo loạn túi bụi, Tông Sư Chí Cường đều gặp phải vài vị, triều đình mới không thể không nhường ra 6-7 phần lợi ích chia cho các đại thế lực thiên hạ."
"Hiện tại tối đa chỉ có Kiếm Môn cùng Thần Kiếm Sơn trang biết mộ của Đạo Thánh đời trước nữa ở núi Thái Uyên, nếu như lúc này triều đình tham dự vào, cũng chỉ có ba phương thế lực chia sẻ bảo tàng do Đạo Thánh đời trước nữa lưu lại."
"Bởi triều đình chúng ta thực lực cường đại, nhất định sẽ chiếm đầu to. Lợi ích này là ngươi mang tới cho triều đình, ngươi có được không chỉ công tích, triều đình nhất định sẽ từ đó mà thưởng cho ngươi không ít thứ tốt."
Không có cách nào cả, loại chuyện như vậy chỉ có thể để cho Trịnh Lương Tài làm, Trịnh Lương Tài ở ngoại thành lăn lộn phong sinh thủy khởi, thứ hắn có là người.
"Không vội, nói không chừng người của Kiếm Môn cùng Thần Kiếm Môn trang còn chưa phát hiện mộ của Đạo Thánh đời trước nữa."
Người mà Hoàng An Trạch có thể dùng không nhiều lắm, thủ hạ của hắn Dương Vũ Kiệt bọn họ ngược lại có thể dùng, nhưng thân là Cẩm Y Vệ, người chú ý đến hắn rất nhiều.
"Nếu như chưa bị bọn họ phát hiện, vậy trong này có thể có không ít cơ hội thao tác, nói không chừng có thể để cho ta một mình độc chiếm đại cơ duyên nào đó."
"Ta phái người đi kiểm tra một chút trước, nếu như mộ Đạo Thánh đời trước nữa đã bị bọn họ phát hiện, ta sẽ làm theo đề nghị của ngươi."
Một khi thủ hạ của hắn thiếu một người, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
"Đây là phương thức đoạt bảo thỏa đáng nhất, cũng là phương thức không có nguy hiểm nhất, dù sao một mình ngươi căn bản không lay động được Kiếm Môn cùng Thần Kiếm Sơn trang." Hứa Vũ Huyên sợ rằng Hoàng An Trạch vì đại cơ duyên mà đi mạo hiểm, liền đưa ra đề nghị.
Hứa Vũ Huyên nhìn thấy Hoàng An Trạch có việc phải làm, mặc dù nàng muốn ở cùng Hoàng An Trạch lâu một chút, nhưng nàng là người tâm lý, vẫn là lấy Hoàng An Trạch làm chủ, tùy ý Hoàng An Trạch đưa nàng trở về.
Nếu như không có, vậy chỗ mà hắn có thể thao tác sẽ nhiều thêm rồi.
Nghĩ vậy, Hoàng An Trạch liền chuẩn bị trước tiên đưa Hứa Vũ Huyên trở về, đi tìm Trịnh Lương Tài, rồi đi tìm Hạ Linh Nhi tìm chứng cứ.
Trước hết để cho Trịnh Lương Tài phái người đến núi Thái Uyên điều tra tình huống một chút, xem người của Kiếm Môn cùng Thần Kiếm Sơn trang có hoạt động ở núi Thái Uyên hay không.
Hứa Vũ Huyên không có giãy giụa, khuôn mặt ửng đỏ, cúi cái đầu nhỏ, liên giống như cô dâu nhỏ ngoan ngoãn đi theo Hoàng An Trạch.
Chỉ là phân tích của nàng, đối với Hoàng An Trạch hầu như không có tác dụng gì cả, thứ Hoàng An Trạch nên biết đều biết.
Từ Phong Diệp Lâm trở lại đường phố náo nhiệt, Hoàng An Trạch nắm lấy tay của Hứa Vũ Huyên. Ở trên đường trở về, Hoàng An Trạch còn hỏi nàng chuyện có liên quan đến Bất Lương Nhân, Hứa Vũ Huyên không có bất kỳ giấu diếm nào, đem những gì mà nàng biết đều nói ra, còn nói ra không ít phân tích của nàng.
"Gâu"
Hoàng An Trạch ánh mắt ngưng lại một cái, trực tiếp che ở trước mặt Hứa Vũ Huyên, một cước liền đem Ác Khuyển nhảy bổ tới đá bay ra ngoài.
Doạ đám người trên đường phố giật mình, bách tính đường phố đưa mắt nhìn qua, phát hiện một con Ác Khuyển một mạch đánh vê hướng Hứa Vũ Huyên.
Lúc này, âm thanh của Ác Khuyển vang lên.
"Gâu"
Hứa Vũ Huyên nhìn thấy Ác Khuyển đánh về hướng nàng, sắc mặt tái nhợt, bước chân không khỏi lui lại một bước.
"Gâu"
Ác Khuyển bị đá bay ngã xuống đất cuồn cuộn, đau đớn kêu to oa oa, nó giãy giụa đứng dậy, khập khiễng chạy về hướng chủ nhân nó.
Hoàng An Trạch nhìn thấy chủ nhân của Ác Khuyển, sắc mặt trực tiếp lạnh lẽo, là Đinh Á Trình, đứa trẻ hư có phụ thân là cường giả Tiên Thiên đỉnh phong kia.
Ở thuyền hoa đem mối thù kết lại, hiện tại thả Ác Khuyển tới, rõ ràng cho thấy cố ý.
"Ngươi dám đánh chó của ta!"
Đinh Á Trình thấy chó bị đánh, trực tiếp dẫn người khí thế hung hăng đi tới.
Cha hắn là cường giả Tiên Thiên đỉnh phong, cha hắn cũng sợ hắn gây họa, đặc biệt phối cho hắn không ít Võ Giả hộ vệ, trong đó có một vị Hậu Thiên hậu kỳ cùng hai vị Hậu Thiên trung kỳ.
Đinh Á Trình liền ỷ vào những thủ hạ này chuẩn bị đòi lại một bộ mặt với Hoàng An Trạch, hắn không tin một Hậu Thiên trung kỳ như Hoàng An Trạch có thể đánh ngã toàn bộ người của hắn.
"Xin lỗi ta đi!"
Hoàng An Trạch thấy Hứa Vũ Huyên sợ đến mặt mày tái mét, sắc mặt tối sầm, ánh mắt nhìn Đinh Á Trình trở nên vô cùng khó chịu.
Nếu Đinh Á Trình không phải là cường giả Thiên Thiên đỉnh phong, vậy thì hôm nay hắn không chết cũng phải tứ chi đứt đoạn.
"Dựa vào đâu mà xin lỗi, chỉ là dây xích chó đứt, chó chạy mất thôi mài!”
"Con chó của ta có cắn nàng không, nếu có thì ta sẽ xin lỗi"
"Có cắn chưal?"
"Chưal"
"Mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, người không bị cắn, ngược lại là ngươi đá bị thương con chó của tai"
"Bây giờ ngươi mới là người nên xin lỗi con chó của ta!"
Đinh Á Trình không muốn Hoàng An Trạch xin lỗi hắn, mà là để Hoàng An Trạch xin lỗi con chó của hắn, như vậy mới càng nhục nhã hơn.
Nghĩ đến cảnh thiên hạ đệ nhất thiên kiêu xin lỗi con chó của hắn thì đúng là kiếm được rất nhiều thể diện.
"Ta hỏi ngươi một câu nữa, xin lỗi hay không!"
Hoàng An Trạch liếc nhìn con chó dữ tợn đang núp sau lưng Đinh Á Trình, trên cổ nó căn bản không có dấu vết bị dây xích chó trói. Hắn lười phản bác những lý lẽ ngang ngược của Đinh Á Trình, giọng lạnh lùng đưa ra tối hậu thư với Đinh Á Trình.
"Ngươi còn không phân rõ phải trái vì ngươi là Cẩm Y Vệ sao. Vô dụng, người khác sợ ngươi còn ta thì không sợi"
"Ta nói cho ngươi biết, muốn ta xin lỗi thì không đời nào, nhưng nếu ngươi không xin lỗi con chó của ta, thì ngươi đừng hòng đi!"
Đinh Á Trình để cho hộ vệ võ giả của hắn đứng chắn trước mặt hắn, hung thần ác sát nhìn Hoàng An Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận