Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 233. Ngươi chắc chắn là cố ý!




Khi Chu Bách Phong tuyên bố bắt đầu thi đấu, người của Tàng Binh Các an bài đông đảo người dự thi so đấu trên lôi đài.
Người tham gia thi đấu một trận, khiến cho khán giả phía dưới không ngừng cổ vũ.
Chỉ là mười người trên đài cao đối với người dự thi không hứng thú lắm, trừ phi trong người dự thi có hắc mã xuất hiện, bằng không bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú với người xếp hạng cao hơn. Người khiến cho mấy người bọn họ nhìn chằm chằm là Phương Chí Viễn trong bảng!
“Phương huynh, huynh cảm thấy Tàng Binh Các chuẩn bị giải thưởng thần bí sẽ là cái gì?” Đổng Hồng Thần xếp thứ hai hỏi.
“Cái gì không quan trọng, ta cũng không cảm thấy hứng thú, ta tới nơi này chỉ là muốn dùng bọn họ luyện thương thuật của ta mà thôi.”
Phương Chí Viễn dùng vải mỏng nhẹ lau thanh trường thương Thanh Khương trong tay, đầu không ngẩng lên nói.
“Phương Chí Viễn, hôm nay ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.”
“Một đám có ý chí chiến đấu là chuyện tốt, nhưng các ngươi có nghĩ tới cuộc chiến phía dưới xuất hiện hắc mã thì sẽ như thế nàokhông? Trong chúng ta nếu có người bị hắc mã đánh bại, vậy mặt mũi...”
“Cái gì mà hắc mã không hắc mã, chỉ là một đám hậu bối bản lĩnh còn chưa học tới nơi tới chốn, dù thật sự xuất hiện một hai hắc mã, chúng ta sẽ sợ sao?”
Mười người trên bảng nói chuyện qua lại.
“Lục huynh, nghe nói huynh bị một người qua đường gạt chân ngã, có phải là thật hay không?”
Lục Cương Hồng mặt đen nhìn Khang Hùng Triển xem như là bằng hữu, Khang Hùng Triển này da mặt rất dày, thích kết giao bằng hữu khắp nơi.
Khang Hùng Triển đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng vũ khí, Loan Nguyệt đao trong tay xuất thần nhập hóa, nguyên nhân kết giao bằng hữu với hắn là, Như Ý phi đao cũng là đao, đao khách hẳn là bằng hữu.
Đao khách đại gia ngươi, lão tử là vua của phi đao, thuộc về thích khách, không phải đao khách. Ai ngờ Khang Hùng Triển cũng mặc kệ, chết cũng cho rằng mang theo chữ đao thì chính là đao khách, thật sự muốn làm bằng hữu với hắn.
Dây dưa lâu dài, quan hệ của hai người “trở nên như bạn bè”.
Thấy Khang Hùng Triển cười hì hì, phảng phất như không thấy hắn đen mặt, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, có một thứ gây rụng tóc thật là mệt mỏi.
“Người đó hẳn là nửa bước Đại Tông Sư, chỉ có nửa bước Đại Tông Sư mới có thể dễ dàng gạt chân ta.”
Lục Cương Hồng quay mặt lại nói.
“Nửa bước Đại Tông Sư! Thần Binh Điển lại hấp dẫn người cấp độ này lại đây, hắn là đến xem náo nhiệt hay là tới dự thi?”
“Nếu như là tới tham gia thi đấu, cuộc chiến sẽ không phải là xuất hiện một con hắc mã, mà là một con hung thú biển sâu.”
Khang Hùng Triển nghe vậy sắc mặt ngưng tụ, tuy rằng hắn không có giao thủ với nửa bước Đại Tông Sư nhưng người mạnh hơn hắn đều dễ dàng bị nửa bước Đại Tông Sư đánh bại.
Vậy chênh lệch giữa hắn và nửa bước Đại Tông Sư không phải lớn bình thường, nếu như nửa bước Đại Tông Sư tới dự thi, vậy thứ hạng trên bảng xếp hạng vũ khí phải thay đổi một chút. “Có lẽ xác suất hắn tham gia thi đấu rất thấp, loại người này trong tay đã không cần binh khí. Trừ phi là thần khí thì bọn họ mới có thể coi trọng.”
Lục Cương Hồng lắc đầu nói.
“Quan tâm tới hắn làm gì, loại cường giả cấp độ này có phải đến dự thi hay không cũng không sao cả, ta cũng không có để ý bài danh như vậy.”
“Ta chỉ tới chơi, hơn nữa Tàng Binh Các cho lại nhiều, tới đây có qua có lại mà thôi.”

Khang Hùng Triển nghĩ đến mình chỉ đến đây chỉ để làm hình thức, bỗng nhiên trong lòng không có áp lực. Cũng không thèm để ý mục đích nửa bước Đại Tông Sư xuất hiện ở chỗ này.
Lục Cương Hồng cũng biết cá tính của Khang Hùng Triển rất phóng khoáng thì cũng không để ý tới hắn, tiếp tục quan sát tuyển thủ phía dưới tranh đoạt danh ngạch chiến đấu.
Hai tiếng trôi qua, đông đảo thí sinh cuối cùng quyết thắng mười danh ngạch, Lục Cương Hồng thấy trong mười tuyển thủ phía dưới không có bóng dáng của nam nhân đội nón bí ẩn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúc mừng các ngươi, từ trong đông đảo cường giả trổ hết tài năng, điều này cũng tượng trưng các ngươi là ứng cử viên cho bảng xếp hạng vũ khí.”
“Bây giờ chỉ cần các ngươi khiêu chiến cường giả trên bảng thành công, các ngươi sẽ thay thế thứ hạng của bọn họ.”
“Nhưng các ngươi chỉ có cơ hội khiêu chiến một lần, muốn khiêu chiến ai, tất cả đều tùy thuộc vào lựa chọn của các ngươi.”
“Dù các ngươi đều lựa chọn vị trí thứ nhất cũng không sao cả, chỉ cần các ngươi khiêu chiến thành công, thứ hạng vị trí thứ nhất chính là của các ngươi.”
“Có điều mỗi lần khiêu chiến xong phải để cường giả trên bảng nghỉ ngơi nửa giờ mới có thể tiếp nhận khiêu chiến của tuyển thủ tiếp theo.”
“Bây giờ các ngươi có thể chọn.”
Chu Bách Phong đầu tiên chúc mừng mười cường giả được chọn ra, cũng không nói nhảm kêu bọn họ lựa chọn đối thủ.
“Ta chọn Lục Cương Hồng!”
Lục Cương Hồng nghe được phía dưới có người chọn hắn, tầm mắt dời đi. Là một chàng trai trẻ, hắn có có ấn tượng với thanh niên này, là một tay chơi phi tiêu giỏi.
Chẳng trách lựa chọn hắn, thì ra đều là người đứng phóng.
“Đến đây đi!”
Lục Cương Hồng cũng không do dự, nhảy lên lôi đài, vẫy vẫy tay với người trẻ tuổi . Hắn rất thích ánh mắt của người trẻ tuổi này, ánh mắt này rất giống hắn lúc còn trẻ. Người trẻ tuổi nhảy lên lôi đài, anh mắt hắn nhìn Lục Cương Hồng kiên định chưa từng có, nhưng sâu trong mắt hắn còn ẩn chứa một phần phức tạp.
“Người trẻ tuổi, tuy rằng bây giờ ngươi khiêu chiến ta vẫn còn quá sớm, nhưng cho ngươi sớm nhìn xem ám khí cao tầng vận dụng, nói không chừng đối với ngươi có lợi.”
“Ngươi là vãn bối, ngươi ra tay trước đi!”
Lục Cương Hồng đối với người trẻ tuổi này càng nhìn càng thích, quả thực giống như mình khi còn trẻ, với suy nghĩ chỉ dẫn, hắn để người trẻ tuổi này ra tay trước.
Thanh niên này kiềm chế ý nghĩ phức tạp trong lòng xuống, hơn mười thanh phi tiêu nháy mắt được phóng ra, kết quả đều bị thân thể Lục Cương Hồng chuyển động né tránh.
“Ngươi sao vậy, sao đột nhiên do dự?”
“Ngươi không biết một khi nội tâm do dự, ám khí mà ngươi phóng ra sẽ giống như một đứa trẻ ném những viên đá nhỏ."
Lục Cương Hồng hơi không rõ thanh niên này lúc trước biểu hiện rất tốt, giờ sao lại do dự. Chẳng lẽ là vì căng thẳng hoặc là bị danh vọng của hắn dọa sợ.
Thanh niên thở sâu một hơi, ánh mắt chậm rãi kiên định, nháy mắt mà lóe, chín chín tám mốt thanh phi tiêu cực hạn được phóng ra, bắn tới Lục Cương Hồng.
Hết chương 233.

Bạn cần đăng nhập để bình luận