Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 491. Dạo phố




"Đây chính là thanh lâu?"

"Đúng, thanh lâu!"

"Ta chưa từng vào thanh lâu, ta muốn vào xem thử."

"Công Chúa của ta à, trước tiên không nói ban ngày thanh lâu không có làm ăn, nếu như ngươi đi vào, ngày hôm sau nói không chừng đầu của ta đã bị Hoàng Đế chém mất rồi."

"Công Chúa, ngươi tha cho tiểu tử một mạng, tiểu tử còn muốn sống lâu hơn một chút."

Lục Thế Viễn vội vàng chắn ở trước mặt Công Chúa, chính là ý không cho nàng đi vào.

"Hứ, keo kiệt"

Thấy không cho vào, Lý Tuyết Trân chỉ có thể bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn rời đi.

Lục Thế Viễn không ngờ rằng Cửu Công Chúa da mỏng thịt mềm lại đi dạo hoạt bát như vậy, hắn cũng sắp mệt gần chết, Cửu Công Chúa còn có thể chạy loạn khắp nơi.

"Thế, Thế Viễn, ngươi…"

Lục Thế Viễn đụng phải Bạch Miêu Khả Nhi cũng ra ngoài đi dạo.

Bạch Miêu Khả Nhi nhìn thấy Lục Thế Viễn cùng một nữ tử xinh đẹp ra ngoài dạo phố, hai người còn gần gũi như thế, nàng ghen rồi.

Mặt lạnh, chuẩn bị quay đầu rời đi.

"Khả Nhi, Khả Nhi, ngươi hiểu lầm rồi!"

Lục Thế Viễn thấy Khả Nhi hiểu lầm, vội vàng nhảy lên giải thích.

"Nàng là Cửu Công Chúa, chỉ định muốn ngươi dẫn nàng ra ngoài chơi."

Trên mặt của Khả Nhi vẫn tràn đầy không vui.

"Khả Nhi, ta không biết vì sao nàng chỉ định muốn ta đi cùng, nhưng nàng là Công Chúa, ta không có cách nào từ chối."

"Miêu Yêu, ngươi thích Miêu Yêu, không ngờ rằng khẩu vị của ngươi cũng không khác gì nam nhân khác."

Lý Tuyết Trân nhìn ra Khả Nhi là Miêu Yêu, liền không khách khí cà khịa Lục Thế Viễn.

"Công Chúa, đã đi dạo cả buổi sáng rồi, cũng sắp đi dạo đủ rồi chứ, có phải nên trở về rồi hay không."

Lục Thế Viễn không có phản bác cái gì cả, cảm thấy đi dạo phố cùng Công Chúa quá mệt mỏi, chuẩn bị kết thúc cuộc hành trình dạo phố vô nghĩa này.

Bạch Miêu Khả Nhi nhìn thấy Lục Thế Viễn không có phản bác công chúa, trong lòng vui vẻ.

"Lúc này mới đi đến đâu đâu, ta khó khăn lắm mới ra khỏi hoàng cung một lần, làm sao có thể nhanh như vậy đã trở về."

"Nếu như ngươi lo lắng nàng hiểu lầm cái gì, ngươi có thể dẫn theo nàng, ta sẽ không ngại."

Lý Tuyết Trân chỉ đơn thuần là muốn chơi, có dẫn theo Bạch Miêu Khả Nhi hay không cũng không ảnh hưởng, thế là nàng bảo Lục Thế Viễn dẫn theo Bạch Miêu Khả Nhi.

Bạch Miêu Khả Nhi không có từ chối, nàng đi theo.

Bạch Miêu Khả Nhi vừa đi theo, Lý Tuyết Trân liền hối hận rồi. Cẩu lương cả đường, nàng sắp không chịu nổi.

"Khả Nhi, chờ đã!"

Lục Thế Viễn nhìn thấy cửa hàng trâm cài tóc ven đường, nghĩ đến bản thân lâu như vậy tới nay còn chưa tặng cho Khả Nhi món quà nào giống như vậy, thế là kéo Khả Nhi đi tới trước cửa hàng trâm cài tóc.

Về phần Lý Tuyết Trân, nàng bị Lục Thế Viễn bỏ quên mất rồi. Tức giận đến mức Lý Tuyết Trân phồng mặt!

Sắc mặt của Khả Nhi đỏ lên, mặc cho Lục Thế Viễn chọn trâm cài tóc.

"Thật là đẹp"

Lục Thế Viễn chọn rất lâu, rốt cuộc lấy ra cái trâm cài tóc tuyệt đẹp nhất, dùng trâm cài tóc cài vào trong mái tóc bối của Khả Nhi, rất hợp.

"Phu quân, người ta cũng muốn!"

Khi Lục Thế Viễn chuẩn bị mua cái trâm cài tóc này, đột nhiên một thân thể mềm mại tiếp cận Lục Thế Viễn, lặng yên không tiếng động ôm lấy cánh tay của Lục Thế Viễn.

Nghe thấy giọng nói này, thân thể của Lục Thế Viễn liền chấn động, đầu cứng ngắc quay đầu lại, quả nhiên người ôm hắn là tân nương xác khô.

Lý Tuyết Trân bên cạnh trở nên hứng thú, loại náo nhiệt này không xem không được.
"Buông ra, buông ra, ngươi buông ra cho ta!"
Thân thể của Lục Thế Viễn cứng lại rồi, không kịp phản ứng, nhưng Khả Nhi bên cạnh liền không thể chịu đựng nổi.
Nàng biết sự tồn tại của tân nương xác khô, đây là điều Lục Thế Viễn nói cho nàng biết đầu tiên, khi thấy tân nương xác khô ôm cánh tay của Lục Thế Viễn, bình dấm chua của nàng trực tiếp bị hất đổ.
"Tại sao ta phải buông ra?"
Bạch Liên Ngọc với vẻ mặt khiêu khích nhìn Bạch Miêu Khả Nhi.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết liêm sỉ sao?"
Khả Nhi căm thù tình địch.
"Hắn là phu quân của ta, ta ôm hắn có vấn đề gì, ngược lại là ngươi, tiếp cận người đã có vợ, ngươi mới không biết liêm sỉ."
Lục Thế Viễn muốn thoát ra, Bạch Liên Ngọc ôm chặt hơn, thân thể dường như đều đặt ở trên người của Lục Thế Viễn, nàng là cố ý làm như vậy để khiêu khích Khả Nhi.
"Cái gì mà phu quân, ngươi đó là bức ép hắn, ai nhận ngươi là nương tử của hắn."
"Đã bái đường thành thân rồi, vậy hắn chính là phu quân của ta, hắn không tiếp nhận cũng phải nhận."
"Ngươi"
Hai nàng vẫn còn ở trong giao phong, quần chúng ăn dưa chung quanh càng ngày càng nhiều, nhất là bọn họ nhìn thấy sắc đẹp của Khả Nhi cùng Bạch Liên Ngọc, cũng vô cùng ước ao có được phúc phận như Lục Thế Viễn.
"Buông ra"
Lục Thế Viễn nhìn thấy dân chúng vây xem càng ngày càng nhiều, chân mày cau lại, kìm nén cảm xúc khác, thấp giọng quát với Bạch Liên Ngọc.
Bạch Liên Ngọc thấy Lục Thế Viễn tức giận, chỉ có thể buông hai tay ra.
"Ngươi phái người theo dõi ta?"
Lục Thế Viễn cảm thấy tân nương xác khô tới thật trùng hợp, hắn không thể không hoài nghi nhất cử nhất động của hắn đều bị tân nương xác khô chú ý.
"Không có, nơi đây là địa bàn của các ngươi, nếu như ta giám sát ngươi, Trảm Yêu ty chắc hẳn là ngay lập tức phát hiện đồng thời thông báo cho ngươi."
"Ngày hôm nay ta cũng là tâm huyết dâng trào muốn ra ngoài đi dạo một chút, ai ngờ rằng liền đụng phải ngươi."
"Phu quân, vứt bỏ nương tử không quan tâm, chạy đến hái hoa ngắt cỏ, ngươi gấp rút muốn nạp tam phòng lục thiếp như vậy ư?” Bạch Liên Ngọc điềm đạm đáng yêu nhìn Lục Thế Viễn nói.
"Aiz~, Bạch cô nương, lần bái đường thành thân kia của chúng ta không tính, ta không phải phu quân của ngươi, ngươi cũng không phải nương tử của ta."
"Ngươi bám lấy ta như vậy không có ý nghĩa gì cả, ta thật sự không phải là người mà ngươi chờ đợi."
Lục Thế Viễn tâm mệt nói.
"Vậy khoảnh khắc khi ta bị Hắc Đế nuốt chửng kia, tại sao ngươi phải rơi lệ."
Bạch Liên Ngọc hơi cắn môi đỏ mọng, ánh mắt uất ức có chứa chút điềm đạm đáng yêu nhìn Lục Thế Viễn.
"Mắt ta là bị cát bay vào, chờ đã, theo lý mà nói, khoảnh khắc mà ngươi bị Hắc Đế ăn kia, ngươi đáng lẽ không nhìn thấy ta rơi lệ mới đúng."

"Hắc Đế nói cho ngươi biết, hoặc là hắn cố ý tha cho ngươi, căn bản không tồn tại vấn đề tiêu hóa kém gì cả."

Lục Thế Viễn cảm thấy hắn có thể đã bị tổ tông sống gài bẫy.

"Đúng, nước mắt của ngươi đã cứu ta, Hắc Đế cảm thấy giữa ngươi và ta có lẽ còn có câu chuyện, hắn liền thả ta ra."

Bạch Liên Ngọc nhỏ giọng nói bên tai Lục Thế Viễn.

"Ta đã biết hắn ăn yêu vô số, làm sao có thể tồn tại vấn đề tiêu hóa kém, cái lão già không lịch sự này thích chơi người ta mà."

Lục Thế Viễn đối với tổ tông sống thực sự là vừa tức lại không thể làm gì được.

Hết chương 491.

Bạn cần đăng nhập để bình luận