Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 967. Hoá thạch sống của trấn Kerry




“Đến lượt ta, ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
Nửa đêm, Luân Nạp tỉnh dậy, chuẩn bị thay Coway canh giữ sau nửa đêm, đang ở nơi hoang dã nên phải có người gác đêm mới được.
Trong đêm hoang dã, có thể ma thú sẽ không xuất hiện ở những nơi như vậy, nhưng dã thú và Goblin sẽ luôn xuất hiện ở những nơi đáng lẽ bọn họ không nên xuất hiện.
“Luân lão, ngươi đã già như vậy rồi, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, nơi này có ta!”
Coway liếc nhìn ông già, trên đỉnh đầu không còn nhiều tóc trắng, hàm răng già nua của hắn vẫn còn vài chiếc răng ngoan cường đứng đó, hắn như que củi, yếu ớt giống như gió thổi một cái là gục. Không biết ở tuổi này mà vẫn ra gác đêm có thể làm cho người ta yên tâm hay không. Nhưng có hắn ở đây, hắn có thể phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào, tại sao lại để lão nhân làm điều thừa.
Luân Nạp nghe vậy khẽ lắc đầu.
“Ta sắp về hưu rồi. Đây là buổi gác đêm cuối cùng của ta. Xin hãy để ta thực hiện nghĩa vụ cuối cùng cho đoàn mạo hiểm của chúng ta!”
Coway nhìn Luân Nạp một lúc rồi đồng ý để Luân Nạp gác đêm, vì thế hắn đứng dậy quay về lều trại.
Nói là thay phiên gác đêm, nhưng thực ra chỉ có một người thực sự gác đêm, đó chính là Coway, mười năm qua làm sao hắn có thể thực sự yên tâm để hai ông già gác đêm bên ngoài?
“Đoàn trưởng, sao ngươi lại dậy rồi?”
Coway vào lều không bao lâu, Hoàng Đông Kiệt bước ra.
“Không ngủ được!”
Hoàng Đông Kiệt trả lời, ngồi cạnh Luân Nạp và bắt đầu đốt lửa.
Luân Nạp hơi cảm động, cho rằng đoàn trưởng vì đã về hưu nên không ngủ được.
“Đoàn trưởng, trên đời làm gì có buổi tiệc nào không tàn, ở tuổi của ta, lẽ ra nên chuẩn bị quan tài cho mình mới phải!”
“Lời thương cảm ta sẽ không nói nữa, nhưng có một điều ta phải nói. Ta đã theo đoàn trưởng bốn năm mươi năm, ta không hề hối hận!”
Luân Nạp vừa nói vừa cảm động đến chảy nước mắt, hắn luyến tiếc không muốn rời khỏi đoàn trưởng, nhưng lại không muốn cản trở đoàn trưởng.
Hoàng Đông Kiệt vỗ vai Luân Nạp không nói gì, có khi im lặng còn hơn là nói, tình cảm bền chặt không thể nói nên lời.
“Đoàn trưởng, ta hiểu tính cách của ngươi. Tính ngươi còn lỳ hơn trâu, muốn làm gì là phải làm bằng được, nhưng dù sao thì chúng ta cũng già rồi!”
“Đoàn trưởng, cho dù thân thể của ngươi có thể hoạt động được hai ba năm nữa, ngươi cũng đã già, dù có cố gắng hết sức cũng không thể cạnh tranh được với người trẻ!”
“Lý tưởng đôi khi rất đẹp nhưng hiện thực thường rất tàn khốc!”
“Bạch Kim cách chúng ta quá xa. Chúng ta đã đau khổ giãy dụa nhiều năm như vậy, Bạch Kim rõ ràng là giới hạn của chúng ta. Sao không chịu buông bỏ, sớm ngày bảo dưỡng tuổi thọ?”
Luân Nạp biết khuyên không được nhưng hắn vẫn muốn nói, hắn muốn cho đoàn trưởng nhận rõ chính mình, đừng làm chuyện vô ích nữa...
“Ta biết, về sau ta sẽ lượng sức mà đi!”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy ở tuổi của mình, quả thực đã đến lúc phải bảo dưỡng tuổi thọ, hắn không còn quá nhiệt tình theo đuổi Bạch Kim như nguyên chủ nữa, chuẩn bị sống một ngày là được một ngày.
Luân Nạp nghe đoàn trưởng như vậy vừa nói, nội tâm thở dài một tiếng.
Hắn quá hiểu rõ đoàn trưởng, làm sao người trưởng nhóm có tính tình lỳ hơn trâu lại có thể nghe lời hắn, có điều lúc này nhìn thấy hắn sắp nghỉ hưu, giọng có chút phù hợp với đoàn trưởng. “Đoàn trưởng, sau này tiếp nhận chức vụ, xin hãy nghe lời khuyên của Coway. Đoàn mạo hiểm của chúng ta có thể sống sót đến ngày hôm nay là nhờ hắn!”
Luân Nạp liếc nhìn lều của Coway, mặc dù không biết danh tính thực sự của Coway, nhưng sau mười năm chung sống hắn biết Coway là người như thế nào.
Hắn về hưu, có Coway ở đây, chỉ cần đoàn trưởng không tìm chết, an nguy của đoàn trưởng có thể được đảm bảo.
“Ta biết, mười năm qua chúng ta đã gặp rất nhiều nguy cơ. Hắn đã cứu ta bao nhiêu lần ta biết rõ hơn ai hết!”
Hoàng Đông Kiệt cũng cảm thấy nguyên chủ là người may mắn, kiếm được một bảo tiêu miễn phí. Coway trong lều tựa thanh kiếm trên vai, dùng một miếng vải ướt cẩn thận lau thanh kiếm, bên ngoài giọng của hai ông già có nhỏ hơn nữa hắn vẫn nghe được.
Nhưng hắn không có chút phản ứng nào, mỗi lần lau thanh kiếm lớn đều rất nghiêm túc, dường như thanh kiếm lớn này có ý nghĩa rất lớn đối với hắn.
Nửa đêm còn lại vượt qua trong cuộc trao đổi giữa hai ông già.
Bình minh, bọn họ đơn giản ăn chút lương khô rồi quay trở lại trấn Kerry.
Bước vào thị trấn Kerry, Hoàng Đông Kiệt thấy chủ yếu là người có tóc và mắt có màu khác nhau, ngược lại người tóc đen và mắt đen lại ít hơn.
Trên đường đi, không có nhiều cô gái tai thú và chủng người Á trên đường phố.
Có thể vì nơi này là địa phương nhỏ, cảm giác an toàn không tốt bằng ở các thành phố lớn, hoặc có thể những cô gái tai thú và chủng người Á không thích xuất đầu lộ diện và bị người ta dùng đôi mắt có màu quan sát.
Đến trước cửa công hội Mạo Hiểm Giả, trước khi bước vào cửa, Hoàng Đông Kiệt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, ngoài việc có thể ủy thác, giao nhận nhiệm vụ, công hội Mạo Hiểm Giả còn là một quán rượu lớn.
Hầu như Mạo Hiểm Giả đều người là liếm máu trên đầu đao, ngoại trừ phụ nữ, không có rượu gây tê là không được.
Đông đảo Mạo Hiểm Giả trong công hội trở nên sôi nổi hơn khi nhìn thấy ba người Hoàng Đông Kiệt bước vào.
“Không hổ là hóa thạch sống của trấn Kerry của chúng ta, lại còn sống trở về!”
“Thật đó, lão gia tử của ta trẻ hơn hắn rất nhiều, vốn chắc mẩm có thể sống lâu hơn hắn, nhưng không ngờ hắn lại có thể sống lâu hơn lão gia tử nhà ta!”
“Thật là trùng hợp, ta cũng nghĩ như vậy. Đáng tiếc, cha ta vẫn là đi trước hắn, thật không biết vì sao hắn có thể sống lâu như vậy!”
Mỗi lần Hoàng Đông Kiệt về giao nhiệm vụ đều là đề tài bàn tán của các Mạo Hiểm Giả.
Không phải tất cả Mạo Hiểm Giả đều có thể thấy người khác tốt, có người trong lòng vặn vẹo, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông một tay uy nghiêm, thân thể của bọn hắn không khỏi khẽ run lên.
“Đoàn trưởng, có muốn...?”
Hết chương 967.

Bạn cần đăng nhập để bình luận