Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1368: Đánh người như treo tranh!

Chương 1368: Đánh người như treo tranh!Chương 1368: Đánh người như treo tranh!
Sao Hoàng Đông Kiệt có thể không nghe nói đến thái uy Tư Mã An Minh trong kinh thành, hắn là đại gian thân của vương triêu Đại Võ, những vụ án oan, án sai, dân chúng lầm than hầu như đều liên quan đến hắn, hắn bị ám sát là bình thường, thậm chí còn bị ám sát nhiều lần, cao hơn cả hoàng đế, có điều Hoàng Đông Kiệt lại không quan tâm, nhưng khi nghe nữ võ giả Tiên Thiên bị thương, Hoàng Đông Kiệt lập tức nghĩ tới mỹ nhân xinh đẹp của đổ phường Tứ Hải.
Võ giả Tiên Thiên vốn đã ít, nữ võ giả Tiên Thiên lại càng ít, hơn nữa nàng còn ở ngoại thành, điều này đã giải thích được chuyện gì.
"Ngoài vụ ám sát thái úy Tư Mã An Minh, còn một vụ việc không lớn cũng không nhỏ xảy ra trong nội thành, đó là trong nội thành xuất hiện một con vẹt có thể mắng chửi người."
"Con vẹt mà mắng người thì chẳng là gì, nhưng con vẹt đó rất thông minh, không có vấn đề gì khi giao tiếp với con người, hơn nữa nó còn biết nhiều bí mật không muốn người biết!" "Nhưng những bí mật chưa biết đó đề cập quá nhiều cơ mật, không thể nói ra. Một khi nói ra, chắc chắn sẽ gây chấn động cho cả triều đình và giang hồ!"
"Ai lại không muốn có một con vẹt thông minh và biết nhiều bí mật!"
"Hơn nữa trong lúc này những chuyện kỳ lạ như rừng Trường Phong cũng xảy ra. Nghĩ tới đây người ta liền xem con vẹt này trở thành thân minhl"
"Mọi người đều muốn bắt được thần điểu, thậm chí tất cả các thế lực đều muốn bắt con vẹt đó, nhưng con vẹt đó không chỉ thông minh mà còn chạy giỏi!"
"Đến bây giờ thậm chí nhiều người còn chưa thấy được bóng chim của nó!"
"Nội thành đã rất nhiều ngày không phát hiện được hành tung của con vẹt kia, ta nghi con vẹt kia đã chạy tới ngoại thành chúng tai"
Sau khi Trịnh Lương Tài nói về con vẹt và một số thứ không lớn không nhỏ xong, hắn lặng lẽ chờ chủ tử tiêu hóa tin tức.
"Lại đây!"
Trịnh Lương Tài nghe thấy chủ tử gọi lại, dù chân yếu không đứng nổi nhưng vẫn cử động đầu gối mà tới.
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Trịnh Lương Tài quỳ gối đi tới, giơ tay điểm vào trán Trịnh Lương Tài. Hoàng Đông Kiệt cố tình giảm tốc độ động tác điểm qua.
Trịnh Lương Tài nhìn thấy một ngón tay điểm đến, trong đầu lại là một vạn ý niệm hiện lên.
Có nghĩ tới liệu vừa rồi mình đã nói sai điều gì, hay là địa vị của mình quá thấp không được chủ tử coi trọng, chủ tử chuẩn bị giết chết hắn.
Có nghĩ tới hiện tại có phải chủ tử đang khảo nghiệm hắn, nhìn hắn có thể trốn tránh hoặc là phản kháng hay không.
Có nghĩ tới chủ tử có thể không tin tưởng hắn, chuẩn bị dùng thủ pháp bí thuật gì mà hắn không biết để lại trong đầu hắn, nắm sinh tử của hắn trong tay.
Trong quá trình ngón trỏ diểm tới, Trịnh Lương Tài vừa suy nghĩ rất nhiều nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở nên kiên định.
Mặc kệ chủ tử muốn làm gì hắn, hắn cũng không thể phản kháng, cho nên hắn cũng chỉ có thể tin tưởng vững chắc vào lựa chọn của mình.
Khi đầu ngón tay đông cứng chạm vào trán, toàn thân Trịnh Lương Tài không khỏi run lên nhè nhẹ, như thể đầu ngón tay hơi điểm xuống, đầu hắn giống như quả dưa hấu nổ tung thành hoa nước.
Không chờ Trịnh Lương Tài suy nghĩ quá lâu, một luồng lực lượng khó tả trực tiếp rót vào trong cơ thể, hắn trực tiếp đột phá từ Hậu Thiên sơ kỳ đến Hậu Thiên trung kỳ.
Trịnh Lương Tài ngơ ngác nhìn chủ tử, đột phá này trực tiếp tiếp kiệm được mấy năm, thậm chí mười mấy năm.
Tốc độ này quá nhanh, hắn phải một dùng thời gian hai hơi thở mới hoàn thành đột phá.
"Điều này, điều này là sự thật!"
Trịnh Lương Tài cảm nhận được trạng thái cơ thể của mình, nội lực dâng trào trong cơ thể là có thật, không có một cảm giác bất hòa nào, giống như sức mạnh này là thứ hắn đã tích lũy theo thời gian và đột phá một cách tự nhiên chứ không phải được truyền vào!"
Thân thể Trịnh Lương Tài lại bắt đầu run rẩy, đây là một cơn chấn động kích động đến mức hắn không nhịn được, hắn biết mình đã tìm đúng bảo khố, khói từ mộ tổ tiên đã mách bảo hắn đi theo đúng người.
Hắn biết đây chỉ là một sự cải thiện không đáng kể, chủ tử còn có thể khiến hắn mạnh mẽ hơn, miễn là hắn đủ trung thành.
"Để ngươi đột phá đến giai đoạn Hậu Thiên trung kỳ chính là để ngươi dễ dàng khống chế võ quán Mãnh Hổ và thăng tiến hơn. Đây xem như là chút lợi ích cho ngươi!"
"Nhiệm vụ của ngươi là dựa theo tiêu chuẩn khảo sát trước đây của ngươi, nếu ngươi cho rằng con trai ta có tư cách thì cứ thuận theo tư nhiên mà đến bên cạnh hắn!"
"Hãy ghi lại tất cả những gì hắn nói và làm, nhưng đừng khiến ta bị bại lộ!"
Hoàng Đông Kiệt ra lệnh.
"Vâng, Hoàng gial"
"Nhưng Hoàng gia, theo tiêu chuẩn khảo sát trước đây, ta phải đợi ít nhất hai ba năm, cho đến khi thiếu chủ mười bảy, mười tám tuổi mới bày tỏ thái độ tình nguyện đi theo thiếu chủ. Chẳng lẽ phải đợi hai ba năm nữa sao?"
Trịnh Lương Tài hỏi.
"Chờ, bây giờ hắn mới mười lăm tuổi, tuổi còn trẻ như vậy, đột nhiên nhận được sự giúp đỡ lớn như vậy của ngươi, quả thật dễ dàng bành trướng!"
"Trong hai ba năm này, trước tiên ngươi nên ngó chừng hắn, phát triển thế lực của chính mình!" Hoàng Đông Kiệt dặn dò xong thì rời khỏi địa bàn của Trịnh Lương Tài.
Khi rời đi trời đã tối đen.
"Thực sự có nghị lực, muốn chết cũng có thể chờ đến bây giờI"
Hoàng Đông Kiệt nhận thấy ánh mắt hung ác của Hắc Háo Tử và hai tên hầu liên dẫn dụ bọn họ vào một con hẻm vắng.
Đây chính là điều mà bọn Hắc Háo Tử mong muốn, mặc dù trời đã tối, trên đường cũng ít người đi đường hơn nhưng dù sao vẫn có người đi đường ở đó, làm gì quá đáng cũng có thể để lại chứng cớ.
Lúc này bọn họ nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt lẻn vào ngõ vắng, bọn họ cười lớn. Đây là tự đào mồ chôn mình, vì thế bọn họ đi theo.
Lúc Hoàng Đông Kiệt dừng lại, vâng trăng sáng đã ló dạng trên bầu trời, chiếu sáng con hẻm rất rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận