Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 350. Công cụ hình người




Người nằm xuống chính là Thử Vương Tiết Phàm!
"Ngươi...Ngươi đã độ qua lần lôi kiếp thứ nhất!"
Sau khi giao thủ, Thử Vương Tiết Phàm mới phát hiện bản thân thật là ngây thơ, Kinh Nhạc không phải yêu quái gần ba trăm năm đạo hạnh giống như hắn.
Mà là Kinh Nhạc đã độ qua lôi kiếp, là yêu quái hàng thật giá thật có hơn ba trăm năm đạo hạnh.
"Nói nhảm, ta không mạnh hơn ngươi, ta làm sao khống chế được chuột của Thành Tây."
Kinh Nhạc nói xong cũng không quan tâm đến Tiết Phàm, mà quay đầu nhìn về phía Lục Thế Viễn.
"Có phải nên ra ngoài rồi hay không, xem kịch lâu như vậy, có phải các người không cần hài tử của các ngươi nữa hay không."
Kinh Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía núi rác cách đó không xa.
Phụ tử Lục Hải Nguyên thấy bại lộ rồi, chỉ có thể từ phía sau của núi rác đi ra ngoài.
"Phụ thân gia gia..."
Lục Thế Viễn nhìn thấy người nhà, liền muốn chạy về phía phụ thân gia gia, ai ngờ Kinh Nhạc dùng móng vuốt túm lấy cổ áo phía sau của hắn lại, nâng hắn lên.
"Thử Vương, hài tử nhà ta cũng không trêu chọc đến ngươi, xin tha cho hài tử nhà ta."
Lục Trạch nhìn thấy Thử Vương Kinh Nhạc nhấc hài tử của hắn lên, sắc mặt không khỏi căng thẳng.
"Nghe nói trước đây các ngươi đã từng đánh tan một quyền của lão đại ta, đúng không!"
Phụ tử Lục Hải Nguyên nghe vậy trong lòng căng thẳng, sao cứ cảm giác Thử Vương là muốn lôi chuyện cũ ra.
"Đúng, nhưng lão đại của ngươi cũng từng giáo huấn chúng ta một trận tàn nhẫn, lão đại ngươi không giết chúng ta, nói rõ lão đại của ngươi đã không truy cứu chúng ta nữa."
"Cho nên xin Thử Vương giơ cao đánh khẽ, buông tha cho hài tử nhà ta." Lục Trạch ôm quyền thỉnh cầu nói.
"Các ngươi nhầm lẫn một chuyện rồi, lão đại không truy cứu các ngươi, không có nghĩa là ta không truy cứu, đứa trẻ này ta nhìn da mỏng thịt mềm, ta hình như chưa từng thử qua mùi vị của loài người, ngày hôm nay đem đứa trẻ này chiêm nghiệm một chút!"
Kinh Nhạc nói xong liền chuẩn bị đưa Lục Thế Viễn vào trong miệng.
"Phụ thân gia gia, cứu ta"
"Ba"
Không đợi phụ tử Lục Hải Nguyên có phản ứng, một râu ảnh từ chỗ tối tăm liền vung ra, quất thân thể Kinh Nhạc một cái.
"Đừng đùa giỡn với bọn họ, thả tiểu hài tử ra!"
"Được, tiểu hài tử mạng ngươi tốt, lần sau có cơ hội ta sẽ tới dọa ngươi."
Kinh Nhạc nhìn thấy lão đại xuất hiện, biết không thể tiếp tục chơi nữ, chỉ có thể thả tiểu hài tử ra.
Lục Thế Viễn vừa được thả ra, liền ôm Bạch Miêu Khả Nhi không kịp chờ đợi chạy về phía phụ thân gia gia.
Phụ tử Lục Hải Nguyên tiếp được Lục Thế Viễn, nội tâm mặc dù vui vẻ, nhưng mà cũng căng thẳng, bởi vì ảnh yêu đặc thù đã ở trước mặt của bọn họ.
"Tha cho ta một mạng, ta có thể dùng Cửu Hồn Thảo làm giao dịch, ta biết tăm tích của Cửu Hồn Thảo."
Tiết Phàm nhìn thấy ánh mắt của ảnh yêu đặc thù không nhìn thẳng về phía hắn, ý thức cầu sinh khiến cho hắn lập tức hô lên.
"Không hay"
Phụ tử Lục Hải Nguyên trong lòng thầm nói không hay, công hiệu của Cửu Hồn Thảo thực sự quá nghịch thiên, bất luận là yêu ma quỷ quái gì biết được sự tồn tại của Cửu Hồn Thảo, đều hận không thể ăn một miếng.
Một khi để cho ảnh yêu đặc thù biết được sự tồn tại của Cửu Hồn Thảo, mang ngọc mắc tội, bọn họ có nguy hiểm hay không không biết, nhưng Cửu Hồn Thảo nhất định là không giữ được.
"Tốc"
Lục Hải Nguyên cũng không quan tâm được nhiều như vậy, phi kiếm phong mang vừa ra, một mạch bắn về phía yết hầu của Tiết Phàm. Hành vi này có thể chọc giận ảnh yêu đặc thù, nhưng hắn nhất định phải giữ được Cửu Hồn Thảo.
Tiết Phàm cảm ứng được nguy hiểm, điều động yêu lực còn lại không nhiều trong cơ thể nhanh chóng tránh ra, vết thương trí mệnh mặc dù tránh được, nhưng cổ của hắn vẫn bị vạch ra một đạo vết máu, cũng may vết thương không sâu.
Nhưng cái này cũng khiến cho Tiết Phàm vô cùng thù hận nhìn cả nhà Lục Hải Nguyên.
"Đại nhân, Cửu Hồn Thảo chính là ở trong nhà hắn, hắn mới vội vàng giết ta diệt khẩu."
Tiết Phàm tràn đầy thù hận nói, sau đó hắn vô cùng khát vọng nhìn ảnh yêu đặc thù, hy vọng ảnh yêu đặc thù vì vậy mà giết chết mấy người này.
"Toi rồi!"
Phụ tử Lục Hải Nguyên vừa nghe vậy, cả người cũng không ổn nữa.
Ảnh yêu đặc thù chắc chắn sẽ không buông tha Cửu Hồn Thảo, Cửu Hồn Thảo không giữ được, bọn họ cũng có thể lành ít dữ nhiều.
"Cửu Hồn Thảo, ta xui xẻo như vậy sao!"
Bạch Miêu Khả Nhi nghe thấy trong nhà của Lục Thế Viễn có Cửu Hồn Thảo tồn tại, cả Miêu cũng thấy không hay, ảnh yêu đặc thù cũng biết Cửu Hồn Thảo rồi, bọn họ còn có cơ hội sống sót sao?
"Ờ"
Ảnh yêu đặc thù trả lời một tiếng "ờ", toàn bộ ảnh thân nhảy lên, trong ánh mắt khó tin của Tiết Phàm nuốt chửng hắn.
Hoàng Đông Kiệt sau khi nuốt sống Tiết Phàm, quay đầu liếc nhìn đám người Lục Hải Nguyên, cái nhìn này khiến cho trái tim của Lục Hải Nguyên bọn họ đều nhảy lên.
Cảm giác này giống như thể đang chờ thẩm phán sau cùng. "Đi thôi!"
Hoàng Đông Kiệt thu tầm mắt lại, không để ý đến đám người Lục Hải Nguyên, xoay người rời đi.
Điều này không chỉ khiến cho Lục Hải Nguyên bọn họ kinh dị, ngay cả Kinh Nhạc bên cạnh cũng có chút hoài nghi lão đại của hắn có chút không bình thường. Cửu Hồn Thảo cứ thế mà từ bỏ!
"Lão đại, Cửu Hồn Thảo, đây chính là thánh dược bên trong tinh linh thánh dược, không chỉ tu bổ linh hồn, ở phương diện tâm ma cũng có thể"
Kinh Nhạc cho rằng lão đại không biết tính đặc thù của Cửu Hồn Thảo, đang cần cù bù siêng năng giới thiệu công hiệu của Cửu Hồn Thảo.
"Ta biết!"
Câu trả lời của Hoàng Đông Kiệt không chỉ khiến cho Kinh Nhạc không hiểu, ngay cả đám người Lục Hải Nguyên cũng rất kinh ngạc, cũng biết rồi, vì sao thái độ đối với Cửu Hồn Thảo vẫn lãnh đạm như vậy.
"Nhà bọn họ có Cửu Hồn Thảo, ta đã sớm phát hiện ra, nhưng Cửu Hồn Thảo tuổi tác quá nhỏ, dược hiệu của nó không thỏa mãn được ta, chờ bọn hắn nuôi thêm mấy năm nữa, ta sẽ thu gặt."
Hết chương 350.

Bạn cần đăng nhập để bình luận