Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 163. Mở cửa thành




“Đúng vậy, chúng ta thắng rồi, nhưng chúng ta còn có hơn hai ngàn huynh đệ chết trận.”
Đinh Chính Trạch đang thương cảm cho các huynh đệ đã chết.
“Tướng quân, chúng ta có hơn hai ngàn huynh đệ chết trận nhưng số người địch nhân chết là hơn hai vạn người, so với bọn họ thì chúng ta rất may mắn.”
“Hơn nữa đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, tuy rằng quân địch suy sụp, chúng ta lấy nhiều khi ít đánh rất thoải mái, nhưng là người thì sẽ phản kháng.”
“Bọn họ không nhìn thấy hy vọng sống sẽ lựa chọn cùng chúng ta đồng quy vu tận, trong huynh đệ chúng ta chết trận đa số đều là bị bọn họ dẫn đi như thế.”
Thân binh cảm thấy tướng quân hẳn là vui vẻ mới đúng, chiến tích như vậy đủ để bọn họ khoe khoang cả đời.
“May mắn rắm, chúng ta lấy bảy vạn tinh binh chống lại năm vạn phản quân, lấy nhiều khi ít mà còn trận chết hơn hai ngàn huynh đệ.”
“Nhìn Lư Vũ Long bọn họ đi, bọn họ lấy năm vạn quân đội tiêu diệt mười lăm vạn phản quân, binh lực chênh lệch gấp ba lần, vẫn là lấy không tử vong đạt được thắng lợi.”
“Chúng ta so sánh với bọn người Lư Vũ Long, kết quả như vậy ta làm sao vui vẻ.”
Đinh Chính Trạch cũng nhận được tin Lư Vũ Long dẫn năm vạn quân tàn sát mười lăm vạn phản quân, vừa mới nhận được tin tức tình hình chiến đấu này, dù trong lòng hắn đã sớm có dự liệu cũng rung động nói không nên lời.
Hắn không ngờ Hoàng Đông Kiệt làm ra đòn sát thủ tàn nhẫn như vậy, dễ dàng khiến cho mười lăm vạn phản quân không hề có lực chống đỡ.
Hắn cũng dưới kế sách của Hoàng Đông Kiệt, dễ dàng lừa mở cửa thành, đánh hạ Hưng An phủ, nhưng so với chiến tích của Lư Vũ Long, hắn luôn cảm thấy mình yếu hơn Lư Vũ Long.
“Tướng quân, chúng ta và bọn họ làm sao có thể so sánh với nhau, nếu như đổi lại chúng ta là bọn họ, có đòn sát thủ như vậy còn không phải cũng giống như bọn họ sao?”
“Công thành chính là đại sự, vương gia nhất định là tin tưởng tướng quân ngươi mới có thể giao trọng trách như vậy cho tướng quân ngươi.”
“Nếu đổi lại Lư Vũ Long tướng quân, lấy tính tình nóng nảy của hắn, Lư Vũ Long tướng quân còn không chắc có thể lừa mở cửa thành, nói không chừng dùng diễn xuất thối rữa còn bị Phạm Phú Ưng nhìn thấu.”
Thân binh nói.
“Cũng đúng, nếu đổi Lư Vũ Long đến lừa thành, nói không chừng hắn sẽ phá hỏng chuyện của vương gia.”
Nghe xong nội tâm Đinh Chính Trạch trong nháy mắt cân bằng không ít...
“Báo, phát hiện đám người Mã Niên Thắng đang cấp tốc chạy tới Hưng An phủ chúng ta cách đây mười dặm, phía sau là Lư Vũ Long tướng quân bọn họ đang truy kích đám người Mã Niên Thắng!”
Lúc này, binh báo vội vàng chạy tới bẩm báo.
“Rất tốt, dời thi thể đi hết đi, đóng chặt cửa thành chuẩn bị xem kịch.”
Đinh Chính Trạch nghe xong khóe miệng nhếch lên, thấy bọn họ đều mặc trang phục phản quân để binh lính ngụy trang Thiên Thần quân tiếp tục canh giữ cửa thành.
Rất nhanh, đám người Mã Niên Thắng chạy đến dưới chân cửa thành.
Lúc này bọn họ càng thêm chật vật không chịu nổi so với lúc trước, đa số người thở hồng hộc không nói, nhân số của bọn họ đang giảm đi rất nhiều.
Đây là do bị Trấn Võ quân truy kích mà thành, bây giờ bọn họ chỉ còn lại hơn một ngàn người. “Là ta, Mã Niên Thắng, mau mở cửa thành cho ta.”
Mã Niên Thắng vừa đến dưới chân cửa thành, áp lực bỗng nhiên giảm bớt không ít.
Nhưng khi hắn quay đầu lại thấy Trấn Võ quân phía sau truy kích cách bọn họ không đến ba bốn dặm, hắn hoảng hốt, vội vàng kêu thủ thành binh mở cửa thành thả bọn họ đi vào.
Sau khi hô xong, hắn sốt ruột chờ đợi, kết quả chờ vài hơi thở, cửa thành chưa mở không nói, trên tường cao cũng không có bất luận kẻ nào đáp lại hắn.
“Phạm Phú Ưng, ngươi muốn làm gì, dù ta bại trận thì ta vẫn là đại tướng quân Thiên Thần giáo, người có thể trừng phạt ta chỉ có giáo chủ mà không phải ngươi.”
“Mau mở cửa thành cho ta, địch nhân sắp xông lên rồi.”
Mã Niên Thắng cho rằng Phạm Phú Ưng muốn mượn tay địch nhân diệt trừ hắn mới cố ý không mở cửa thành bèn tức giận quát lên trên tường cao.
Hắn đang chờ đợi, kết quả trên tường cao vẫn không có ai trả lời hắn.
“Mã tướng quân, không ổn, có mùi máu nồng đậm.”
Chờ bình tĩnh lại, rốt cục quân sư Hách Gia Công phát hiện có gì đó không đúng, nơi này có mùi máu nồng đậm ngưng tụ không tan, rõ ràng là nơi này vừa trải qua một hồi chém giết lớn. “Không tốt, bọn họ không phải người của Phạm Phú Ưng.”
Được quân sư nhắc nhở, Mã Niên Thắng cũng ngửi thấy mùi máu nồng đậm, trong nháy mắt cảm thấy nguy hiểm, rất nhanh hắn phát hiện trên cửa thành và mặt đất có rất nhiều vết máu còn chưa hoàn toàn khô lại. Hắn lui về phía sau vài bước, nghiêm túc quan sát binh lính trên tường cao, vừa nhìn hắn đã bị dọa, đây không phải là người của Phạm Phú Ưng.
“Bây giờ mới phát hiện sao, xem ra các ngươi chỉ lo chạy trốn mà quên suy nghĩ.”
Đinh Chính Trạch xuất hiện trên tường cao, cười lạnh nhìn đám người Mã Niên Thắng dưới cửa thành.
“Đinh, Đinh Chính Trạch, làm sao có thể là ngươi, chẳng lẽ Hưng An phủ đã...”
Khoảnh khắc nhìn thấy Đinh Chính Trạch, đám người Mã Niên Thắng hoàn toàn hoảng hốt, Hưng An phủ đổi chủ, đường lui của bọn họ biến thành tuyệt lộ.
“Đinh Chính Trạch, ta còn tưởng rằng ngươi không đánh hạ Hưng An phủ, xem ra lo lắng của ta là dư thừa.”
Lúc này, Lư Vũ Long cũng suất lĩnh hai vạn binh sĩ tinh nhuệ vây quanh, triệt để bao vây đám người Mã Niên Thắng thành sủi cảo.
“Ngươi không tin ta thì dù sao cũng phải tin tưởng vị đại nhân đó chứ, có kế sách của vị đại nhân đó ngươi còn lo cái rắm!”
Đinh Chính Trạch không khách sáo thô lỗ mắng lại Lô Vũ Long.
“Vị đại nhân trong miệng các ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao hắn lại tính đến mỗi một bước của chúng ta chính xác như vậy?”
“Tính đến khi chúng ta sẽ rút về Hưng An phủ còn chưa tính, rốt cuộc hắn dùng kế sách gì để các ngươi trong thời gian ngắn như vậy đoạt được Hưng An phủ?”
“Hưng An phủ có năm vạn thủ thành quân, dù có hơn mười vạn địch nhân tới tấn công, dưới tình hình không có hoãn binh cũng có thể cực hạn bảo vệ được một hai tháng.”
“Các ngươi không cần phải nói, chắc chắn lấy không ra hơn mười vạn người đến công thành, vậy các ngươi trong một đêm làm sao chiếm được Hưng An phủ?”
Hết chương 163.

Bạn cần đăng nhập để bình luận