Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 132. Sao có thể?




“Cái này, sao có thể chứ?”
Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra giọng nói khó tin của Lỗ Thụ, lúc Hoàng Đông Kiệt mở cửa phòng, Lỗ Thụ khẩn cấp vượt qua Hoàng Đông Kiệt chạy vào.
Hắn sợ Hoàng Đông Kiệt làm loạn, sợ Hoàng Đông Kiệt dùng y thuật nghiệp dư trị chết người, đè nén bất an trong lòng, hắn chạy về phía Vương Nguyên Vinh đang nằm.
Vừa tới gần, hắn ngây ngẩn cả người, vì hắn thấy trên mặt Vương Nguyên Vinh huyết sắc đã khôi phục bình thường, đây không phải là hiện tượng hồi quang phản chiếu, hắn hành y lâu như vậy vẫn phán đoán được.
Trong lòng có suy đoán nào đó, hắn vừa sợ vừa không thể tin được, hắn không tin lấy trình độ nghiệp dư của Hoàng Đông Kiệt thật sự cứu được người.
Hắn đè nén các loại cảm xúc trong lòng, vội vàng tiến lên kiểm tra, kiểm tra rồi hắn thật sự bị khiếp sợ.
Lão trang chủ thật sự tốt rồi, toàn bộ kịch độc trong cơ thể đã bị bức ra ngoài.
Mọi người ngoài phòng nghe thấy giọng nói Lỗ Thụ cũng không để ý những thứ khác, tất cả đều chạy vào.
“Được rồi, đại công thần như ta lại bị người ta xem nhẹ.”
Hoàng Đông Kiệt thấy ngoài phòng trống rỗng, thở dài một hơi, cũng không trở về trong phòng, mà là tùy tiện đi loanh quanh một chút để thư giãn.
“Lỗ y sư, sao rồi, có phải là lão trang chủ hắn…”
Mọi người vừa vào cửa khẩn cấp hỏi Lỗ Thụ làm sao, kết quả chờ bọn họ tới gần, bọn họ thất thanh, vì bọn họ thấy lão trang chủ đã khôi phục huyết sắc bình thường
“Cái này, cái này…”
“Lão trang chủ thật sự được Đông Võ vương chữa khỏi?”
Nghe lão trang chủ hô hấp vững vàng, tiếng tim đập cũng khôi phục lại tần suất bình thường, bọn họ vẫn hơi khó tin hỏi Lỗ Thụ.
“Vâng, lão trang chủ không sao, hắn thật sự được Đông Võ vương cứu trở lại.”
Nghe Lỗ y sư khẳng định, tất cả người ở hiện trường bỗng nhiên an tĩnh lại.
Bọn họ đầu tiên là khó tin, khiếp sợ, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sau đó lại là áy náy, xấu hổ, bọn họ quá không phải là người.
Cho đến nay, Đông Võ vương đã giúp đỡ Quy Vân sơn trang quá nhiều.
Bá Đao Hội xâm lấn, Đông Võ vương giết hai trưởng lão Bá Đao Hội, lại để Bạch Lão bên cạnh hắn ngăn cản một vị cường giả Thiên Bảng.
Ngay khi Chung Hùng Nguyên muốn chém giết lão trang chủ, cũng là Đông Võ vương đánh lén Chung Hùng Nguyên mới để lão trang chủ tránh thoát một kiếp.
Cũng là Đông Võ vương dùng độc mới để Chung Hùng Nguyên chết trên tay lão trang chủ, có thể nói nếu như không có Đông Võ vương, bên bị tiêu diệt không phải Bá Đao Hội mà là Quy Vân sơn trang bọn họ.
Ân tình này lớn hơn trời nhưng lúc trước bọn họ lại xem thường y thuật của Đông Võ vương, bây giờ Đông Võ vương thật sự đã cứu lão trang chủ trở về.
Điều này khiến cho bọn họ cũng không biết nên đối mặt với Đông Võ vương như thế nào, bọn họ đều cảm thấy mình quá không phải là người.
“Phụ vương thật sự có y thuật như thế!”
Hoàng Thiên Khải cũng không ngờ phụ vương hắn thật sự kéo được ngoại công từ bờ vực tử vong trở về, liên tưởng đến y thuật như vậy của phụ vương hắn bèn thấy kích động, nói không chừng phụ vương cũng có thể trị bệnh nan y của Kiều Vân Nhi.
Hắn đã rất vui mừng, nhưng hắn kiềm lại, bây giờ ngoại công mới là trọng tâm.
Phụ vương lại chạy không thoát, đợi lát nữa đi tìm phụ vương cũng không muộn.
“Ta đã nói mà, cô trượng nhất định chữa khỏi cho gia gia, các ngươi ai nấy đều không tin, bây giờ tin đi.”
Vương Quả Nhi không có băn khoăn gì khác, biết gia gia không sao, người vui vẻ nhất chính là nàng.
“Đông Võ vương đâu, hắn ở đâu, ta phải dập đầu xin lỗi hắn!”
“Thêm ta nữa, Quy Vân sơn trang nợ Đông Võ vương quá nhiều, lúc trước ta lại còn dùng thái độ đối đãi với hắn như vậy, ta quá không phải là người, ta phải xin lỗi hắn đàng hoàng mới được.”
“Ôi, vừa rồi Đông Võ vương còn ở đây, bây giờ đi đâu rồi.”
Trong phòng chúng trưởng lão và Lỗ Thụ đều muốn xin lỗi Hoàng Đông Kiệt, kết quả phát hiện Hoàng Đông Kiệt không ở trong phòng.
“Đông Võ vương đang đi dạo ở sơn trang!”
Thấy Hoàng Đông Kiệt không ở trong phòng, Vương Thiên Đoan sai thủ hạ đi tìm, rất nhanh bọn họ nhận được tin tức Hoàng Đông Kiệt đi dạo.
“Khẳng định là hành vi lúc trước của chúng ta quá làm hắn buồn lòng cho nên hắn mới không muốn thấy chúng ta, không được, sai chính là sai, ta phải đi xin lỗi, cầu xin hắn tha thứ!”
“Ta cũng vậy,”
“Khụ khụ!”
Ngay khi tập thể chúng trưởng lão muốn đi tìm Hoàng Đông Kiệt xin lỗi, Vương Nguyên Vinh tỉnh lại.
“Lão trang chủ, ngươi tỉnh rồi sao?”
“Gia gia, ngươi thế nào rồi?”
“Phụ thân!”
Vương Nguyên Vinh vừa tỉnh lại, mọi người liền theo sau chào hỏi.
“Không ngờ nữ tế của ta thật sự cứu ta trở về, kỳ lạ, thật kỳ lạ, nữ tế của ta lại còn biết y thuật như vậy.”
Vương Nguyên Vinh tự nhiên cảm giác được thay đổi của bản thân, hắn tốt lên, hơn nữa thân thể phảng phất trở về thời kỳ tráng niên.
“Được rồi, ta không sao, đều đi làm chuyện mình nên làm cả đi, chúng ta thương vong rất nhiều, các ngươi nhất định phải làm tốt công tác khắc phục hậu quả.”
Vương Nguyên Vinh đuổi chúng trưởng lão ra ngoài, chỉ để lại người nhà của mình cùng hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn.
“Chờ ta khôi phục, ta sẽ đi tìm phụ vương các ngươi nói chuyện một chút, hai người các ngươi ở lại sơn trang thêm một thời gian nữa với ta.”
Vương Nguyên Vinh cùng người nhà, hai tôn tử trò chuyện không ít đề tài. Lúc kết thúc, Vương Nguyên Vinh để hai tôn tử ở lại thêm một thời gian.
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn không suy nghĩ nhiều, gật đầu với ngoại công.
Lúc Hoàng Đông Kiệt đi dạo gặp phải rất nhiều trưởng lão tới xin lỗi, Hoàng Đông Kiệt không để ý gì nhiều, lựa chọn tha thứ cho bọn họ.
Chỉ là Lỗ Thụ người này rất phiền, luôn thỉnh giáo hắn vấn đề y học, lúc đầu hắn còn có hứng thú trả lời một hai câu, kết quả phát hiện Lỗ Thụ này càng ngày được một tấc tiến một thước.
Cả ngày dính lấy hắn không buông, hắn tức giận nên uy hiếp Vương Thiên Đoan, Lỗ Thụ còn đến làm phiền hắn thì hắn lập tức rời khỏi Quy Vân sơn trang.
Lần này Vương Thiên Đoan mới sợ tới mức dẫn vài trưởng lão trói Lỗ Thụ mang đi.
Sau khi Hoàng Đông Kiệt được an tĩnh, hắn cũng không phải chuyện gì cũng không làm, Quy Vân sơn trang có Tàng Thư Các hơn mười tầng bị Chung Hùng Nguyên chém ngã.
Phần lớn sách đang được các đệ tử Quy Vân sơn trang chỉnh lý phân loại lại, Hoàng Đông Kiệt thấy sách về y thư chất thành một đống, hắn không khách sáo đi lên lật xem.
Các đệ tử Quy Vân sơn trang đều biết thân phận của Hoàng Đông Kiệt, hơn nữa trang chủ có phân phó, cũng không đi quấy rầy Hoàng Đông Kiệt đọc sách.
Hết chương 132.

Bạn cần đăng nhập để bình luận