Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 146. Nguy rồi! Ta bị người nhà bao vây!




Dù sao triều đình cũng là thế lực lớn nhất thiên hạ, bất kể là lực lượng chính quy hay là lực lượng ẩn giấu trong thế giới ngầm đều không phải là thứ mà người thường có thể thống kê được.
Đối với Thánh Đình hội thần bí khó lường, triều đình cũng đã điều tra ra không ít tin tức, Thánh Đình hội ngoại trừ trang phục thống nhất ra còn thích tổ chức hành động theo tổ hai người, có được rất nhiều đan dược thần kỳ.
Điều khủng khiếp nhất là thành viên Thánh Đình hội đều là cường giả Tông Sư.
Điều này rất đáng sợ, dù không thăm dò được Thánh Đình hội có bao nhiêu người, triều đình cũng xem Thánh Đình hội là thế lực đỉnh cấp dưới thế lực siêu nhiên thần bí.
“Bệ hạ, Thánh Đình hội rất đáng sợ, dù cho bọn họ không có cường giả Đại Tông Sư nhưng chắc chắn cũng có hai đến ba cường giả nửa bước Đại Tông Sư.”
“Nếu không có hai cường giả nửa bước Đại Tông Sư trở lên tọa trấn thì căn bản là không áp chế được nhiều cường giả Tông Sư như vậy.”
Trần Hoài Giang biết Cuồng Đồ Mạc Quy Đồ, nếu như không có nửa bước Đại Tông Sư ngăn chặn tên cuồng chiến này thì căn bản hắn cũng không nghe lời như vậy.

Hơn nữa vì nguyên nhân đặc thù của toàn bộ thành viên Tông Sư, có lẽ một cường giả nửa bước Đại Tông Sư là không đủ, nhất định phải là hai cường giả nửa bước Đại Tông Sư trở lên mới có thể khiến cho Thánh Đình hội có tác phong kỷ luật như vậy.
“Trên Thiên Bảng cũng chỉ có ba vị cường giả nửa bước Đại Tông Sư, bây giờ sao lại xuất hiện nhiều cường giả nửa bước Đại Tông Sư như vậy, Võ Giả thương hội có một người, không biết Thánh Đình hội có mấy người.”
“Chẳng lẽ thật sự có đại sự gì sắp sắp xảy ra hay sao, mới khiến cho nhiều cường giả nửa bước Đại Tông Sư như vậy không hẹn mà cùng xuất hiện, điềm báo chết tiệt này rốt cuộc đang nhắc nhở chúng ta cái gì?”
Hoàng Minh Long luôn cảm thấy có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra, tất cả đều không ổn.
“Bệ hạ, Thánh Đình hội hơi thần bí nhưng không có vẻ như bọn họ sẽ đối địch với chúng ta.” “Trong tình báo chúng ta thu thập được, người của Thánh Đình hội đã từng đánh nhau với người của Ma giáo, cũng từng xảy ra tranh chấp với người Phật giáo, đối với ba thế lực siêu nhiên khác cũng không có thái độ tốt...”
“Chỉ có đối với chúng ta, bọn họ lựa chọn không gần gũi không tiếp xúc, nếu đã có hành vi như vậy thì hẳn là bọn họ không muốn đối địch cùng chúng ta.”
“Có lẽ chúng ta nên thử lôi kéo bọn họ làm việc cho chúng ta, nếu như bọn họ bằng lòng thì chúng ta sẽ có thêm một lực lượng chống lại các thế lực siêu nhiên khác.”
“Nếu như không muốn, chúng ta cũng có thể thử tiếp xúc với bọn họ, xem bọn họ có gây ra uy hiếp với Đại Hạ đế quốc hay không, cũng tiện cho chúng ta có phòng bị.”
Trần Hoài Giang đưa ra lời khuyên.
“Trần lão nói có lý, vậy thì làm theo ý của Trần lão ngươi đi, tiếp xúc với bọn họ trước xem.”
Võ Giả thương hội.
“Vương gia, triều đình đang thử tiếp xúc với người của chúng ta, chúng ta có đáp lại bọn họ hay không?”
Bạch Lão xuất hiện ở phía sau Hoàng Đông Kiệt nói.
“Từ chối liên lạc với họ.”
Hoàng Đông Kiệt cũng không quay đầu lại nói.
“Vâng, vương gia!”
Bạch Lão cung kính hồi đáp một tiếng rồi biến mất không thấy đâu.
“Số lượng dược liệu lớn như thế có lẽ phải luyện chế hơn nửa tháng mới có thể tiêu hao hết.” Hoàng Đông Kiệt nhìn thoáng qua danh sách số lượng dược liệu đã được biên soạn, dù cho một mình hắn đồng thời khống chế một trăm lò luyện đan, có thêm mấy chục luyện đan sư cùng ba bốn trăm dược sư hỗ trợ thì hắn cũng phỏng chừng phải mất hơn nửa tháng mới tiêu hao hết được lượng lớn dược liệu như vậy.

Buông danh sách trong tay xuống, Hoàng Đông Kiệt tiếp tục làm việc, hắn chịu được cô đơn, hơn nửa tháng đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Chớp mắt một tháng đã trôi qua.
Hoàng Đông Kiệt đi ra từ Võ Giả thương hội, từ nửa tháng trước, hắn đã luyện hết lượng dược liệu. Ở lại thêm nửa tháng vì hắn cần thời gian điều dưỡng tinh thần một chút.
Ở Võ Giả thương hội tọa trấn một tháng, cảm thấy Võ Giả thương hội không thành vấn đề, hắn bèn rời đi.
Hắn rời đi rất bí ẩn, rất nhiều thế lực phái người theo dõi gần Võ Giả thương hội nhưng không có ai nhận ra thân ảnh Hoàng Đông Kiệt rời đi.
“Thật nhiều hoa cúc an cổ lan, liếc mắt một cái nhìn lại thấy mấy ngọn núi này đều có hoa cúc an cổ lan, thật là thơm!”
Rời khỏi Võ Giả thương hội hơn mười ngày, Hoàng Đông Kiệt không có mục đích, đi đến đâu thì đến đó, khi hắn thấy cúc an cổ lan xinh đẹp khắp núi rừng, tâm trạng của hắn cũng tốt hơn không ít.
Hoàng Đông Kiệt tiếp tục đi tới, hắn lại leo thêm mấy ngọn núi, kết quả thấy cỏ mạn kim bối mẫu mọc khắp núi rừng, số lượng này không khác gì cúc an cổ lan lúc trước trên mấy ngọn núi.
“Hay lắm, phía trước đụng phải kỳ hoa, nơi này đụng phải dị thảo, kỳ hoa dị thảo đều bị ta đụng phải.”
“Đáng tiếc, chúng không thể cứu mạng trị thương, người khác cũng không biết công hiệu khác của chúng, người dân chỗ này chỉ có thể coi chúng như hoa dại cỏ dại.”
“Có điều nói chúng là hoa dại cỏ dại hình như cũng không có gì khác nhau!”
Hoàng Đông Kiệt hiểu rõ đặc tính của hai loại thực vật này, biết cách dùng thì là bảo vật, không biết cách dùng hình như cũng như không. Hoàng Đông Kiệt không có hứng thú gì với hai loại thực vật này, tiếp tục đi về phía trước.
“Đứng lại, đừng nhúc nhích!”
Hoàng Đông Kiệt vừa mới tiến vào rừng rậm đã bị hơn mười binh lính cầm trường thương từ trong góc nhảy ra vây quanh hắn.
Trên người hơn mười binh sĩ này đều có huyết khí sát phạt, rõ ràng không phải binh lính bình thường. Cả đám đều chém giết trên chiến trường qua mấy lượt, trên người mới để lại huyết khí sát phạt như vậy.
Những binh lính này đều chĩa mũi thương sắc bén nhắm vào Hoàng Đông Kiệt, vẻ mặt bọn họ tràn ngập cảnh giác, cơ bắp đều căng thẳng dị thường, phảng phất Hoàng Đông Kiệt có động tác gì đó không thích hợp thì bọn họ sẽ lập tức đánh tới.

“Đây là chiến khu, thuộc về cấm địa quân doanh. Ngươi là ai, tới nơi này như thế nào. Nói, ngươi có phải là thám tử địch nhân phái tới hay không, muốn thăm dò bố cục trận doanh của chúng ta có đúng không?”
Binh sĩ lãnh đạo vóc người dũng mãnh, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt, bọn họ phía trước giao phong cùng địch nhân, phía sau có nhân sĩ không tên tới gần trọng địa quân doanh, khó tránh khỏi căng thẳng tột độ.”
Nguy rồi, dường như đi lạc vào khu vực rắc rối rồi! Hoàng Đông Kiệt yên lặng nghĩ.
Hết chương 146.

Bạn cần đăng nhập để bình luận