Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 135. Một cái nhìn khiến cho ngươi không thể rút kiếm!




“Ý cảnh võ đạo, thật sự là ý cảnh võ đạo, ngươi thật sự đã thức tỉnh, ha ha!”
Hồi lâu, Vương Nguyên Vinh mới khôi phục lại vẻ mặt từ cảm giác kinh tuyệt, vừa phục hồi lại liền hưng phấn cười to.
“Tất cả đều đã thông suốt, vì sao ngươi lại nỡ buông tha binh quyền, vì sao ngươi lại có thay đổi như vậy, thì ra ngươi thật sự là lá bài tẩy mà hoàng thất âm thầm toàn lực bồi dưỡng ra.” “Tất cả những thứ này của ngươi đều là vì trải nghiệm và tích lũy đúng không, bất kể là hành quân chinh chiến hay là bây giờ ra giang hồ du ngoạn trải nghiệm sinh hoạt, ngươi cũng là vì chuẩn bị cho sự đột phá cuối cùng đúng không?”
Nội tâm Vương Nguyên Vinh đã chắc chắn Hoàng Đông Kiệt chính là lá bài tẩy mà hoàng thất toàn lực bồi dưỡng ra, tất cả hành động của Hoàng Đông Kiệt đều là vì tích lũy cho sự đột phá cửa ải cuối cùng.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, cũng không có bất kỳ giải thích nào, thế giới này người thích suy diễn quá nhiều, nếu hắn giải thích cho từng người một, hắn sẽ rất mệt.
“Ta biết mà, đế quốc Đại Hạ tồn tại hơn tám trăm năm làm sao có thể không có lá bài tẩy, chỉ hơn tám trăm năm tích lũy nội tình, thế lực nào trong thiên hạ có thể chống lại.”
“Chỉ cần ngươi còn sống, đế quốc Đại Hạ vĩnh viễn không thể sụp đổ.”
“Mấy chục năm trôi qua, lúc ngươi trở thành Đại Tông Sư, có lẽ chính là khoảnh khắc Đế quốc Đại Hạ lộ ra nanh vuốt với các thế lực siêu nhiên khác.”
Lúc này, Vương Nguyên Vinh xem như đã thấy rõ, đế quốc Đại Hạ ngồi vững giang sơn hơn tám trăm năm không phải là không có lý do, người ta thật sự là có nội tình, có tư cách.
Tiếp tục đi, đừng dừng lại, để ta xem ngươi có thể suy diễn đến mức độ nào!
Hoàng Đông Kiệt cũng không đáp lại, cứ nhìn như vậy chờ lão nhân suy diễn xong.
“Nữ nhi của ta nhìn người thật chuẩn xác, có nữ tế như ngươi, ta nên kiêu ngạo.”
“Mảnh vỡ Thương Long giấu trong khe tối trong quan tài của nữ nhi ta, ngươi đi lấy nó đi. Giữ lại mảnh vỡ Thương Long sớm muộn gì cũng gặp họa, còn không bằng trở thành lễ vật tặng cho ngươi.”
Vương Nguyên Vinh thấy Hoàng Đông Kiệt cười cười không nói lời nào, dần dần từ hưng phấn khôi phục lại bình tĩnh, sau đó quyết định đưa mảnh vỡ Thương Long cho Hoàng Đông Kiệt.
“Biết tung tích mảnh vỡ Thương Long, sao ngươi không có cảm xúc gì hết vậy?”
Vương Nguyên Vinh cảm thấy hắn lợi dụng quan tài của nữ nhi che giấu mảnh vỡ Thương Long, nữ tế của hắn hẳn là sẽ không vui mới đúng, ai ngờ nữ tế lại không có chút cảm xúc nào, chuyện này khiến cho hắn thấy rất kỳ lạ.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, móc từ tay áo, lấy mảnh vỡ Thương Long ra đặt trên bàn cờ. “Thì, thì ra...Ngươi đã phát hiện ra nó từ lâu.”
Vương Nguyên Vinh thấy mảnh vỡ Thương Long quen thuộc, sắc mặt hắn hơi tối sầm, nữ tế này đã sớm đào mộ của nữ nhi hắn.
“Đúng rồi, hai nhi tử của ta còn chưa biết tình huống của ta, xin ngươi đừng nói tình huống của ta cho hai nhi tử biết.”
Hoàng Đông Kiệt lại thu hồi mảnh vỡ Thương Long vào trong tay áo.
“Tại sao?”
Vương Nguyên Vinh hỏi thêm một câu, việc này cần giữ bí mật với cả nhi tử ruột là do hắn lo lắng hai nhi tử không cẩn thận tiết lộ tin tức hắn thức tỉnh ý cảnh võ đạo đi ra ngoài hay sao. “Bọn họ biết ta thức tỉnh ý cảnh võ đạo thì tâm tính của bọn họ sẽ thay đổi, bọn họ cần trưởng thành, không thể bị ta ảnh hưởng.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Hiểu rồi, ta sẽ giữ bí mật.”
Vương Nguyên Vinh đồng cảm, con cháu hậu bối quá ỷ lại vào sự chăm sóc của tổ tiên sẽ không có chỗ trưởng thành. Thời khắc này hắn cũng cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Hoàng Đông Kiệt đối với hai đứa nhỏ.
“Thực lực của ngươi bây giờ có phải là đệ nhất nhân dưới Đại Tông Sư hay không?”
Vương Nguyên Vinh rất tò mò thực lực cụ thể của Hoàng Đông Kiệt, vì thế mở miệng hỏi. “Không khác biệt lắm!”
Hoàng Đông Kiệt tùy ý trả lời.
“Vậy thật tốt quá, đi, đi võ trường cùng ta luận bàn đi.”
Vương Nguyên Vinh nháy mắt hiểu ra, với tính cách điệu thấp của Hoàng Đông Kiệt, ý của hắn chính là: Không sai, dưới Đại Tông Sư, ta vô địch.
Vì thế hắn rất hưng phấn, hắn rất muốn biết chênh lệch giữa hắn và mười cường giả đứng đầu Thiên Bảng lớn bao nhiêu, muốn cùng nữ tế luận bàn thử sức.
“Không đi, đó không phải là luận bàn, đó là ngược đãi, Thiên Bảng mười người đứng đầu và Thiên Bảng người thứ mười một trở sau không cùng đằng cấp.”
“Bảy vị đứng đầu Thiên Bảng là Đại Tông Sư, cái này không cần phải nói, Thiên Bảng người thứ tám đến thứ mười, ba người này đều rất gần với cấp độ Đại Tông Sư, có thể nói là nửa bước Đại Tông Sư.”
“Ngươi cũng nói ta là đệ nhất nhân dưới Đại Tông Sư, ngươi luận bàn với ta không phải là tìm ngược sao, ta cũng không có ý ngược đãi lão nhân.”
Hoàng Đông Kiệt không chút suy nghĩ từ chối.
Nhưng Vương Nguyên Vinh mặc kệ, hắn không tin chênh lệch giữa hắn và mười người đứng đầu Thiên Bảng lớn như vậy.
Vì thế hắn cũng không đi tới võ trường mà tay cầm chuôi kiếm, chuẩn bị rút kiếm bổ về phía Hoàng Đông Kiệt.
Kết quả một khắc hắn đối mặt với ánh mắt Hoàng Đông Kiệt, hắn không nhúc nhích được. Không khí chung quanh phảng phất biến thành bùn đá vô cùng vô tận đè ép thân thể hắn, tựa như thân thể ở sâu ngàn thước dưới đáy biển, bị áp lực chèn ép khó có thể hình dung.
“Bây giờ đã biết rồi chứ, ta chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến cho thân thể của ngươi chống lại ý thức của ngươi.”
“Nếu như ta động sát tâm hoặc là tinh thần dị lực, có lẽ thân thể ngươi còn chưa tiếp cận ta, tinh thần của ngươi suy sụp trước.”
Hoàng Đông Kiệt thu hồi áp bách tinh thần của hắn, không nhanh không chậm nói.
“Cái này, đây chính là vĩ lực của nửa bước Đại Tông Sư, chỉ nửa bước Đại Tông Sư cũng đã như vậy, Đại Tông Sư chân chính lại kinh khủng cỡ nào.”
Thân thể Vương Nguyên Vinh run rẩy một chút, chênh lệch này cũng quá lớn, một ánh mắt đã khiến hắn rút kiếm ra được, mấy năm nay hắn luyện kiếm luyện đến uổng công rồi.
Hết chương 135.

Bạn cần đăng nhập để bình luận