Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1053. Kẻ trộm nho




Không chỉ Rebouakt cử người mà cả đại hoàng tử và nhị hoàng tử cũng cử người đi chiêu mộ, nhưng kết quả đều bị Coway ném ra ngoài.
Việc chiêu mộ bị từ chối, đại hoàng tử thì không sao, nhị hoàng tử cảm thấy đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không cho mình thể diện, nhưng nghĩ tới đoàn mạo hiểm Phá Hiểu thực lực không đơn giản. Hơn nữa, hiện tại hắn đang cùng đại hoàng tử tranh đoạt bảo tàng của vương quốc Tiểu Minh nên tạm thời hắn không có thời gian đối phó với đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
“Lão gia tử, khụ khụ, mỗi ngày chúng ta lãng phí thời gian như vậy cũng không tốt lắm. Hay là chúng ta nhận nhiệm vụ, nhanh chóng thăng chức lên đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ đi!”

Bối Nhĩ nằm đó mấy ngày cũng cảm thấy khá thoải mái, nhưng dù sao hắn cũng là một thanh niên, một thanh niên làm sao có thể ngồi yên được?
“Không cần, rất phiền toái!”
Hoàng Đông Kiệt không cần suy nghĩ đã từ chối, muốn thăng cấp không chỉ cần nhiều điểm mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt.
Ví dụ như giết một con rồng, bắt một tên tội phạm cùng hung cực ác có tên trong sách đỏ, vâng vâng...
Tất nhiên, nếu không muốn hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt mà muốn được thăng chức đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ thì còn một cách đơn giản khác.
Đó là đánh bại một đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ khác.
Nói thì đơn giản, nhưng đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ cũng cần thể diện, một khi bị đánh bại, không chỉ đẳng cấp sẽ rơi xuống đoàn mạo hiểm Vinh Diệu mà danh tiếng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ nào bị thách thức mà không liều mạng chứ?
Làm mạo hiểm giả không vì tiền tài danh vọng, Hoàng Đông Kiệt không quan tâm đến danh lợi, hắn có rất nhiều tiền, một nửa kho bạc vương quốc Ilu đủ để bọn họ sống cả đời không lo lắng. Tại sao phải bận tâm tìm những nhiệm vụ đặc biệt để hoàn thành, hoặc thách thức đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ đánh cược mọi thứ? Hắn là một ông già, làm gì khó xử hắn.
Lười biếng không tốt sao, sao lại tìm kích thích làm gì?
“Bối Nhĩ, đoàn trưởng thực chất là vì tốt cho chúng ta. Thăng chức đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ là một vinh dự nhưng cũng không tốt cho chúng ta!”
“Hãy nói về ngươi thôi, ngươi là cấp bảy, nhưng ngươi hoàn toàn là gánh nặng của đội hình đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ!”
“Một khi chúng ta được thăng chức đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ, người khác sẽ coi chúng ta là già yếu, bệnh tật, tàn tật, cho rằng chúng ta dễ bắt nạt. Sẽ có vô số đoàn mạo hiểm Vinh Diệu đến khiêu chiến chúng ta!”
“Là một pháp sư cấp bảy, ngươi có thể chống đỡ được bao nhiêu người?”
“Bây giờ không phải là lúc chúng ta thăng cấp đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ. Ít nhất cho đến khi ngươi được thăng cấp lên cấp tám, đoàn trưởng mới có thể dẫn dắt chúng ta thăng cấp đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ!”
Luân Nạp nói xong quay lại nhìn đoàn trưởng.
“Đoàn trưởng, ý ngươi là vậy phải không?”

Cũng không biết Luân Nạp có bị trí nhớ của thi vu Stoilov ảnh hưởng hay không mà bất tri bất giác thích suy diễn, cảm thấy đoàn trưởng không phải sợ phiền toái mà là vì tốt cho mọi người. Hoàng Đông Kiệt sửng sốt một chút, thật sự là mình có ý này sao?
“Đúng vậy, khi nào ngươi thăng cấp tới cấp tám hãy nói, những người khác cũng sẽ nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn, có thể thăng cấp đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ hay không là tùy vào các ngươi!” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Luân Nạp, Hoàng Đông Kiệt không tiện phản bác Luân Nạp bèn thuận theo ý của Luân Nạp.
“Khụ khụ, ta đã hiểu, từ hôm nay trở đi ta sẽ cố gắng mạnh hơn!”
Bối Nhĩ nhất thời trở nên nghiêm túc.
Kết quả là ngày hôm sau, ngoại trừ một mình Bối Nhĩ thiền định tu luyện, tất cả những người còn lại đều nằm trên ghế dài.
Luân Nạp: Đừng nhìn ta như thế, thật ra ta nằm là có thể hấp thu thi khí chậm rãi biến mạnh. Seele: Hôm nay nắng nóng quá, tối về ta sẽ để ma quỷ hack cái game.
Coway: Ta chỉ là một người tàn tật, ngươi còn muốn để một người tàn tật đi đánh nhau sao?
Nim: Chân ta ngắn, ta chỉ có trách nhiệm trông dễ thương thôi.
Khụ khụ, đây là lý do mọi người lười biếng không tu luyện.
Bối Nhĩ tu luyện nửa ngày quay lại nhìn thấy đồng đội của mình một đám đều như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, còn tu luyện cái gì, tập thể lười biếng đi.
Không nói hai lời, hắn đứng dậy đi tới nằm xuống ghế dài...
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy các thành viên trong nhóm lần lượt bị mình dẫn đi lạc lối, cảm thấy được như vậy không thể được, nếu tương lai có cái tình huống gì đột phát, hắn còn nằm thắng như thế nào, vì thế hắn chỉ có thể tốn chút thời gian luyện một ít đan dược tăng cường thực lực, nằm uống đan dược cũng có thể biến mạnh.
Chỉ cần thực lực đồng đội tiến bộ thì hắn mới có thể giành chiến thắng đến cùng.
“Nim, sao nho của ta lại thiếu vậy? Ngươi ăn vụng đúng không?”
Hoàng Đông Kiệt chính trực nói.
“Không có, ngươi đừng đổ oan cho ta!”
Nim nóng nảy, đây rõ ràng là một lời vu khống trắng trợn.
“Có đổ oan hay không ta kiểm tra một chút là biết!”

Cuối cùng Nim cũng hiểu lão bất chính này cố ý đổ oan cho nàng, để chiếm lợi ích của nàng. Nhìn thấy lão bất chính đang tiến về phía chùm nho của mình, nàng muốn ngăn cản nhưng nàng vẫn chậm một bước, lão bất chính đã nhặt nho của nàng lên rồi.
“Ta trách nhầm ngươi Nim. Ta lớn tuổi nên nhớ nhầm. Nho của ta nhiều như vậy!”
Hoàng Đông Kiệt kiểm tra xong, trả lại đĩa nho cho Nim.
Nim thấy số nho lão bất chính trả lại bị thiếu một nửa, hắn đã công khai ăn trộm nho trước mặt nàng.
“Chị Seele, hu hu hu, hắn ăn trộm nho của ta rồi!”
Đôi mắt Nim ngấn nước, nàng lao vào vòng tay Seele cáo trạng.
“Ngươi một đống tuổi như thế còn đi giành ăn với con nít, sao mà ấu trĩ như vậy?”
Seele trừng mắt nhìn Hoàng Đông Kiệt, xoa dịu cảm xúc của Nim.
Hoàng Đông Kiệt như đứa trẻ chưa lớn quay đầu sang chỗ khác, làm như mình không nghe, có sai cũng không nhận.
Seele không có cách nào với Hoàng Đông Kiệt nên phải xuống hầm đá lấy nho, rửa sạch rồi đưa cho hai người một già một trẻ không bao giờ lớn này.
Buổi chiều, Coway ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, vừa rời khỏi sân đã phát hiện có người theo dõi mình.
Hắn vẫn bình tĩnh dẫn kẻ theo dõi vào một con hẻm vắng.
Hết chương 1053.

Bạn cần đăng nhập để bình luận