Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 307. Đăng cơ!




“Tương lai làm sao ta có thể đánh một trận cùng đệ đệ, chẳng lẽ là dư nghiệt tiền triều sử dụng âm mưu quỷ kế để hai huynh đệ chúng ta trở mặt chém giết nhau?”
Bản thân phụ vương là một kỳ tích, cho nên Hoàng Thiên Trấn tin tưởng bản lĩnh bói quẻ của phụ vương, nhìn nội dung thư không thể không hoài nghi là có người muốn làm tổn hại tình cảm của hai huynh đệ bọn họ mới có thể để hai huynh đệ đánh nhau.
Hoàng Thiên Khải bên kia đang khóc cũng đọc xong bức thư phụ thân để lại cho mình.
“Phụ vương, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không đánh nhau với đại ca. Mặc kệ người khác sử dụng âm mưu quỷ kế gì, ta cũng sẽ tin tưởng đại ca.”
Hoàng Thiên Khải yên lặng nói.
“Điện hạ, Đông Võ Vương vì đế quốc Đại Hạ cống hiến nhiều như vậy, bất kể là công lao hay thành tựu, chúng ta đều nên truy phong Đông Võ Vương làm Võ Thần.”
Tể tướng Trần Hoài Giang đề nghị.
“Cứ theo ý của Tể tướng, truy phong phụ vương ta làm Võ Thần, bây giờ thông báo ra ngoài.” Khi Hoàng Đông Kiệt dùng sức một mình giết chết năm đại Tông Sư Trịnh Thiên Tuyệt, cuối cùng tin tức lực kiệt mệnh vong truyền ra, bỗng nhiên thiên hạ chấn động.
Tin tức này là triều đình truyền ra, triều đình vì danh dự, vì mỹ hóa Đông Võ Vương, triều đình đã tuyên bố Đông Vũ vương chết vì kiệt sức.
Một ít người biết rõ tình hình cũng yên lặng không lên tiếng, bây giờ triều đình thế lớn, đi ra nói ngược lại không phải là muốn chết sao.
Hơn nữa Đông Võ Vương đã chết, chút hư danh này cũng không quan trọng.
“Không hổ là mục tiêu cả đời ta truy đuổi, lấy một địch năm, cuối cùng còn giết chết bọn họ, nhưng vì sao lại kiệt lực bỏ mình?”
“Làm sao ngươi có thể chết? Ngươi không phải là hiện thân của kỳ tích sao? Nếu võ thần trời sinh mà chết đi, mộng tưởng võ lâm của bao nhiêu người sẽ tan thành mây khói?”
“Lấy một địch năm, danh xứng với võ thần, đáng tiếc hắn chết quá sớm, nếu như hắn còn sống, có lẽ thế hệ chúng ta sẽ nhìn thấy được đỉnh cao thực sự của võ đạo. “
“Thật sự là thiên cổ đệ nhất nhân kiệt, đế quốc Đại Hạ lung lay muốn vỡ còn có thể được hắn kéo trở về, hắn không hổ là...”
Tin tức Hoàng Đông Kiệt chết truyền ra, toàn bộ giang hồ im lặng.
Vô số người tiếc nuối cái chết của Hoàng Đông Kiệt, nhưng cũng vì cái chết của Hoàng Đông Kiệt mà mở ra một câu chuyện giang hồ mới.
Hai ba tháng trôi qua.
Đại lễ đăng cơ của tân hoàng đã đến.
Vào ngày này, toàn bộ kinh thành náo nhiệt, mọi nhà đều sớm đổ xô đến cổng kinh thành nhộn nhịp. Trần Vũ Linh trở về, cuối cùng nàng cũng được truyền thừa Ẩn Môn và quay trở lại trước khi Hoàng Thiên Trấn đăng cơ.
Cảm thụ chân khí trong cơ thể mấy trăm năm, nội tâm Trần Vũ Linh hơi buồn bực, nàng vất vả mấy tháng tiếp nhận truyền thừa, không phải là hy vọng có một ngày có thể trợ giúp được Hoàng Thiên Trấn hay sao?
Ai ngờ nàng cũng chưa kịp làm gì thì Võ Thần Hoàng Đông Kiệt đã giải quyết tất cả.
Bây giờ đế quốc Đại Hạ khắp nơi thái bình, nàng vất vả mấy tháng nay có phải uổng phí hay không?
“Ta không thể nghĩ như vậy, mặc dù đại Tông Sư chí cường đều bị Vũ Thần mang đi, nhưng vẫn có một ít cường giả Tông Sư có địch ý với triều đình tồn tại.”
“Đại Tông Sư không ra, ta vô địch, ta hẳn là có thể giúp được Thiên Trấn giải quyết rất nhiều phiền toái.”
Trần Vũ Linh nghĩ như vậy, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cô nhóc, ngươi chắn đường lão nhân gia ta!”
Đột nhiên, có một giọng nói già nua vang lên phía sau Trần Vũ Linh.
Giọng nói này khiến cho Trần Vũ Linh dựng tóc gáy, mồ hôi nhỏ hiện lên trên trán nàng, không hiểu sao tiếng tim đập nhanh hơn
“Đại Tông Sư, sao có thể!”
Trần Vũ Linh sợ hãi trong lòng, cho dù cảm giác của nàng bị hạn chế rất nhiều, nhưng khu vực trong vòng mười mét xung quanh vẫn nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Nhưng một lão nhân ở phía sau nàng, nàng lại không hề phát giác, cuối cùng dù lão nhân này lên tiếng, nàng tập trung chú ý cảm giác tình hình phía sau, nàng vậy mà không cảm giác được phía sau có người tồn tại.
Xuất hiện tình hình này chỉ có khả năng phía sau nàng chính là đại Tông Sư, nhưng làm sao có thể, ngoại trừ hoàng thất lão tổ Hoàng Thiên Thạch và Thiên sư Đạo Thuần Dương chân nhân, các đại Tông Sư khác đều bị Võ Thần mang đi rồi, sao có thể còn có đại Tông Sư tồn tại.
“Lão thiên gia, ngươi chơi ta sao, ta mới vừa nói ta vô địch, ngươi bèn để một đại Tông Sư xuất hiện ở phía sau ta, trêu chọc người ta cũng không phải trêu như vậy chứ?”
“Ta sai rồi, lão thiên gia xin phát từ bi, thu thần thông của ngươi lại, mang đại Tông Sư phía sau ta đi đi.”
Trần Vũ Linh trong lòng khóc không ra nước mắt cầu khẩn.
“Khụ khụ, nữ oa nhi, ngươi đứng ở cửa kinh thành ngăn người bên ngoài muốn vào thành, có thể phiền ngươi nhường một chút không?”
“Ồ, ồ...”
Trần Vũ Linh nghe xong phản ứng lại, vội vàng nghiêng người dời bước nhường đường.
Nàng thấy rõ lão nhân phía sau, một lão nhân rất bình thường, dù ném vào trong đám người cũng chẳng nhìn ra.
“Thật sự là Đại Tông Sư!”
Trần Vũ Linh đánh giá lão nhân nhiều hơn một cái, bất kể là trực giác hay bản năng, Trần Vũ Linh đều vô cùng xác nhận lão nhân này chính là Đại Tông Sư, chuyện này khiến cho cơ bắp của nàng căng thẳng vô cùng.
Ngoại trừ hoàng thất lão tổ Hoàng Thiên Thạch và Thiên Sư Đạo Thuần Dương chân nhân, đột nhiên kinh thành lại có một vị Đại Tông Sư tồn tại, hơn nữa còn đi tới kinh thành lúc Hoàng Thiên Trấn đăng cơ.
Điều này khiến cho Trần Vũ Linh không thể không suy nghĩ nhiều, Đại Tông Sư này xuất hiện vào thời khắc mấu chốt này sẽ có thể gây bất lợi cho đại điển đăng cơ của Hoàng Thiên Trấn hay không.
Trần Vũ Linh đang suy đoán, nhưng lão nhân này không có ý dừng bước chút nào. Hắn lướt qua Trần Vũ Linh vào cửa thành, lẫn vào trong đám người càng đi càng xa.
Hết chương 307.

Bạn cần đăng nhập để bình luận