Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 136. Ta nhìn thấu hết rồi




“Nửa bước Đại Tông Sư đúng là lợi hại nhưng còn không đạt tới trình độ một ánh mắt khiến ngươi không kiếm ra được.”
Đại Tông Sư chân chính có lẽ có thể làm được nhưng bọn họ cũng sẽ không thoải mái được như ta, vì ngươi đối mặt với ta, mà ta có thể là đỉnh cao (*) của Đại Tông Sư, vô thượng Đại Tông Sư.
(*) Nguyên văn天花板: trần nhà
Tiếng lóng trên Internet, dùng để chỉ đỉnh cao, mức độ rất cao và khó có thể vượt qua.
Hoàng Đông Kiệt thầm nghĩ.
“Ta còn có mấy quyển y thư chưa đọc, không ở đây cùng ngươi nữa.”
Hoàng Đông Kiệt không muốn tiếp tục ở Quy Vân sơn trang, chuẩn bị đọc xong mấy quyển y thư rồi rời đi.
Sau khi Hoàng Đông Kiệt rời đi, Vương Nguyên Vinh vẫn cúi đầu nhìn kiếm trong tay, hắn cảm giác hắn có lỗi với Thu Vũ, từ bình sinh tới nay, đây là lần đầu tiên hắn rút Thu Vũ ra không ra.
“Ôi...”
“Xem ra muốn truyền ngươi cho thế hệ tiếp theo, cũng không biết hậu nhân nào có thể cùng ngươi nhân kiếm hợp nhất đây.”
Hồi lâu, Vương Nguyên Vinh dùng giọng không nỡ nói ra những lời này.
“Phụ thân, sào huyệt của Bá Đao hội thật sự đã bị thế lực không biết huyết tẩy, chỉ là cho đến bây giờ, vẫn không tìm ra được đó là thế lực bên nào.”
Lúc này Vương Thiên Đoan tới trước người Vương Nguyên Vinh nói.
“Các thế lực nhất lưu có thay đổi gì không?”
“Hoàn toàn không có, vẫn là một quán nước chết, đám người Mạc Quy Đồ rõ ràng nói dối, căn bản cũng không có thế lực nhất lưu nào muốn thượng vị mời bọn họ ra tay.”
Rốt cuộc đám người Mạc Quy Đồ thuộc thế lực phương nào, vì sao bọn họ lại tiêu diệt Bá Đao hội, là giúp chúng ta hay là có mục đích khác?”
Manh mối quá ít, Vương Nguyên Vinh cũng không nghĩ ra thế lực sau lưng đám người Mạc Quy Đồ muốn làm gì.
“Bây giờ thế lực đỉnh cấp bỏ trống một chỗ ngồi, nhìn xem là thế lực nhất lưu nào thượng vị, thế lực này rất có thể có quan hệ với thế lực sau lưng đám người Mạc Quy Đồ.”
“Âm thầm điều tra đừng đánh rắn động cỏ.”
“Đúng rồi, thanh bảo kiếm tổ truyền này ngươi lấy đi.”
Vương Nguyên Vinh nói xong ném phối kiếm cho nhi tử.

“Phụ thân, cái này...”
“Ta già rồi, hơn nữa Bá Đao hội đã bị tiêu diệt, ta không còn chuyện gì lo lắng, Quy Vân sơn trang giao cho hắn rất yên tâm, bây giờ ta nên dưỡng lão.”
“Phụ thân, ta sẽ làm cho Quy Vân sơn trang phát dương quang đại.”
Bên cha con Hoàng Đông Kiệt.
“Phụ vương, ngươi đừng giả bộ, ta nhìn thấu hết rồi.”
“Người đá ta xuống hồ gặp tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên có phải là người ngươi an bài hay không?”
Hoàng Thiên Trấn nhìn chằm chằm phụ vương của hắn bằng vẻ nhìn thấu chân tướng.
“Con ơi, ngươi đã uống bao nhiêu rồi, ngươi bắt đầu nói nhảm rồi đấy.”
“Phụ vương, ngươi thấy thú vị lắm sao, mặc cho thủ hạ của mình bắt nạt nhi tử như vậy, nào có ai làm phụ thân như ngươi không?”
Hoàng Thiên Trấn ra vẻ nhận định đám người đó chính là thủ hạ của phụ vương.
“Lý do, tại sao ngươi nghĩ rằng họ là những người do ta sắp xếp?”
Hoàng Đông Kiệt bỗng nhiên cảm thấy nhi tử lớn này không dễ chơi, nhi tử lớn trưởng thành không ít, đi ra giang hồ một chuyến trở nên thông minh nhạy bén hơn rồi.
“Phụ vương, lúc ta chuẩn bị rời kinh, là ngươi nói cho ta biết nữ nhân bên ngoài là hổ cái, kết quả ta thật sự gặp được hổ cái ở bên ngoài.”
“Nói đến gặp hổ cái, mặt này càng suy tính nhiều hơn, một đám cao thủ phối hợp đá ta đến bên hồ, cao thủ bây giờ đều nhàm chán như vậy sao, còn tặng nữ nhân cho ta.”
“Sau đó là ta bị trưởng lão Trùng Cốc bắt nạt, trưởng lão bắt nạt xong ta rời đi, kết quả hắn nửa đường bị trả thù ăn miếng trả miếng.”
“Phụ vương, ngươi nói xem, đám cường giả nhìn chằm chằm ta là không có việc gì làm, hay bọn họ là những người bảo vệ mà ngươi sắp xêp cho ta?”
Sở dĩ Hoàng Thiên Trấn nghĩ thông suốt tất cả đều là do bị phụ vương hắn kích thích.
Đao Vương Chung Hùng Nguyên xếp thứ mười tám trên Thiên Bảng, phụ vương đỡ một kích của Đao Vương Chung Hùng Nguyên, chứng tỏ thực lực của phụ vương cũng lọt vào danh sách ba mươi người đứng đầu Thiên Bảng.
Người ăn miếng trả miếng ra tay đánh trọng thương trưởng lão Trùng Cốc có thể chính là phụ vương hắn.
Vừa nghĩ đến điểm này, đầu óc Hoàng Thiên Trấn đã được khai sáng, hắn gặp phải tất cả chuyện bất thường đều do một tay phụ vương hắn xếp đặt.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, tiếp tục lật xem y thư trong tay, che giấu sự xấu hổ của hắn. Thật xấu hổ, nói có lý có căn cứ, hại hắn cũng không biết nên lừa gạt như thế nào.

Lần này phiền toái rồi, nhi tử có đầu óc, về sau không dễ hố nữa.
“Phụ vương, ta đi tìm Trần Vũ Linh đã đủ mệt rồi, vì sao ngươi còn tìm việc cho ta, có biết như vậy rất làm chậm trễ thời gian của ta hay không?”
Hoàng Thiên Trấn thấy phụ vương không nói lời nào, cho rằng phụ vương nhất định là chột dạ.
“Thế nào, sự sắp xếp của ta không tốt hay là cảm giác mới mẻ của ngươi đối với tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên đã qua rồi?”
“Ngươi vậy không được, hai tỷ muội người ta thật tốt, một người thất thân cho ngươi, một người mang chí bảo như Kim Tàm cổ đưa cho ngươi. Nếu ngươi có mới nới cũ như vậy cũng không phải là người.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh trả lời một câu.
“Phụ vương, thật sự là ngươi, có thể đừng tìm việc cho ta làm nữa hay không? Ta chỉ muốn an tĩnh tìm được Trần Vũ Linh, không muốn trong quá trình tìm người trêu chọc thị phi.”
Hoàng Thiên Trấn thấy phụ vương thừa nhận nhưng thái độ của phụ vương khiến cho hắn rất bất lực, hắn chỉ có thể khẩn cầu phụ vương đừng đùa giỡn hắn nữa.
“Có thể nha, chỉ cần ngươi đột phá tới cảnh giới Tông Sư, ta sẽ không tìm việc cho ngươi làm nữa.”
Phụ vương, bây giờ ta mới tới Tiên Thiên trung kỳ, muốn đột phá tới cảnh giới Tông Sư còn không biết cần bao nhiêu năm nữa đây.”
“Vậy không thương lượng, không đột phá thì ngươi cứ chờ bị ta chơi đi.”
“Phụ vương, sao ngươi có thể như vậy được?”
“Ta là như vậy đấy, sao hả?”
Hoàng Đông Kiệt trưng ra bộ mặt thiếu đánh nói.
“Ta, ta...”
Hoàng Thiên Trấn biết lúc này chỉ dựa vào một mình hắn không thuyết phục được phụ vương, phải cần viện trợ bên ngoài, hắn bèn chạy đi tìm đệ đệ.
“Nghĩ đến làm phiền ta, nằm mơ đi!”
Hoàng Đông Kiệt biết nhi tử lớn muốn làm gì, để lại mấy phong thư đã chuẩn bị xong, hắn đi mất. Dù sao y thư cũng đã đọc xong, không cần phải ở lại Quy Vân sơn trang nữa.
Hết chương 136.

Bạn cần đăng nhập để bình luận