Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1432: Tình báo quan trọng hơn mạng sống!

Chương 1432: Tình báo quan trọng hơn mạng sống!Chương 1432: Tình báo quan trọng hơn mạng sống!
"Ngươi nghĩ gì vậy, nơi càng sáng bóng tối sinh ra càng sâu, làm sao có thể xóa sạch bóng tối trong một sớm một chiều!"
"Bổn soái cho phép hắc ám của trấn Trường An tồn tại, nhưng nó phải tồn tại dựa theo phương thức quản lý của Bất Lương Nhân chúng ta!"
"Các ngươi trở về nói với các thủ lĩnh của các ngươi, bổn soái mời bọn họ ăn cá, nếu bọn họ không dám đến, có thể phái người có thể nói được đến đây!"
"Vấn đề bang phái rất đơn giản, chợ đen ngầm không cần nhiều thế lực quản lý, chỉ cần một thế lực Bất Lương Nhân chúng ta quản lý là đủ!"
"Về phần vấn đề khác, chờ người của tổ chức các ngươi tới rồi nói!"
"Nếu bổn soái mời đến ăn cá cũng không tới thì thật không nể mặt chút nào!"
Hoàng Đông Kiệt nhìn ngư dân, người canh gác và đồ tể nói.
"Đại, đại soái, chúng ta nhất định sẽ chuyển lời của ngươi tới cho bọn họi”
"Sao ngươi còn không đi?”
Người thì lo lắng, nhưng bọn họ cũng không hồ đồ, cũng không nói mang lời nhắn trở về, mà là mang lời nhắn cho những người kia...
Hoàng Đông Kiệt thấy tình hình cũng được rồi nên giải tán cuộc họp.
"Ta tin các ngươi cũng gấp muốn bẩm báo tình hình của bổn soái tới cho thế lực của các ngươi, đi đi, để cho các thế lực sau lưng các ngươi biết sự tồn tại của bổn soái cũng tốt!"
"Nếu không có vấn đề gì khác, tan họp!"
mọi người thật không ngờ bất lương soái nói thẳng thắn như vậy, nhưng bất lương soái cũng đã nói như vậy, bọn họ đứng dậy hành lễ rồi rời đi.
Bọn người Nhậm Chí Viễn bị đại lão Tiên Thiên hậu kỳ nhìn chằm chằm, không biết lo lắng đến mức nào, mồ hôi phía sau bọn họ túa ra như mưa.
Vạn Hải Hùng không biết bất lương soái có biết thân phận của hắn hay không, cho dù không biết, thân phận của hắn cũng không thể giấu giếm lâu, giấu giếm cũng không có ý nghĩa.
"Ta được Trấn Võ Ty an bài vào mục đích để giám sát Bất Lương Nhân!"
"Bây giờ ta sẽ trở về Trấn Võ Ty, không biết đại soái có điều gì cần ta mang đến cho những người ở trên không!"
Hoàng Đông Kiệt thấy những người khác đi nhanh như thể hắn là hổ ăn thịt người, không dám ở lại lâu hơn nhưng Vạn Hải Hùng không đi.
"Thuộc hạ nhất định truyền lại ý của đại soái!"
"Không có gì truyền lại, có điều ty trưởng Trấn Võ Ty muốn biết chuyện gì, có thể đích thân đến, ta mời hắn ăn cát"
Khóe miệng Vạn Hải Hùng khẽ giật giật, lẽ nào đây là cách giao tiếp mới giữa các đại lão, cùng nhau ngồi xuống ăn cá.
Tốt hơn hết là hắn nên chủ động lên tiếng, tạo ấn tượng tốt trước mặt bất lương soái.
Vạn Hải Hùng thấy Hoàng Đông Kiệt không có dặn dò nào khác bèn cúi đầu rút lui.
"Bao vây hồ nhân tạo đó, xây dựng một đình trong hồ, lâu các trong hồ gì đó, vê sau nơi đó sẽ là điểm dừng chân của bổn soái!" Lý Quý suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Có một hồ nhân tạo gân chợ đen ngầm, có điều hơi nhỏ!"
Hoàng Đông Kiệt thấy mọi người đều rời đi, quay sang nhìn bọn người Lý Quý.
"Có là được rồi, ta còn lo lắng không có chỗ mời người ta ăn cái"
"Ở trấn Trường An có hồ nước không?"
Hoàng Đông Kiệt ra lệnh.
"Dạ, thuộc hạ đi làm ngay!"
Lý Quý đi xuống sắp xếp.
Phủ thái úy.
"Bất lương soái, Viên Thiên Cương, Tiên Thiên hậu kỳ, ngoại thành, xem ra tám chín phần Tống Vân Khinh là do hắn giết!"
Tư Mã An Minh nghe người phía dưới bẩm báo, khóe miệng khẽ giật giật, không khỏi rơi vào trâm tư.
"Thu hồi giải thưởng trên chợ đen ngầm, gửi một một phần hậu lễ cho hắn!"
Tư Mã An Minh hoàn toàn không quan tâm đến cái chết của Tống Vân Khinh, bây giờ bất lương soái cũng được xem là quan trên.
Tư Mã An Minh cũng là người của triều đình, đương nhiên dùng thủ đoạn quan trường để mượn sức hoặc kết giao với bất lương soái.
Về phần bất lương soái có phải có thù oán với hắn nên mới giết chết Tống Vân Khinh hay không, chuyện này hắn thật sự không lo lắng.
Nếu có ân oán, bất lương soái không thể chỉ giết một người Tống Vân Khinh mà không gây tổn hại khác cho phủ thái úy.
Cho dù có ân oán, hắn tin nếu lợi ích đủ lớn, tất cả những ân oán sẽ được xóa bỏ.
Ý Nhân Tiếu.
"Viên Thiên Cương, Tiên Thiên hậu kỳ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chính là cường giả Tiên Thiên hậu kỳ ẩn nơi ngoại thành!"
Liễu Dung nhìn Khương Liên Vân đang nửa quỳ cúi đầu, ánh mắt hơi căng thẳng trầm tư.
"Ngươi là Huyền Tự số mười bảy, Khương Liên Vân!"
"Dạ, khôi chủt"
"Tôn chỉ của Y Nhân Tiêu chúng ta là gì?"
"Tình báo quan trọng hơn mạng sống!"
"Rất tốt, ta muốn ngươi tiếp cận hắn bằng mọi giá, cho dù phải trả giá bằng thân thể của ngươi, ngươi phải có được tất cả các thông tin liên quan về hắn!"
"Ta muốn biết dưới lớp mặt nạ, hắn có thực sự là người nhàn vân dã hạc, hay là cường giả thế lực nào, mục đích của hắn làm bất lương soái là gì!"
"Ta đều muốn biết, ngươi có hiểu không!"
"Đã hiểu!"
Sắc mặt Khương Liên Vân hơi tái nhợt, mặc dù nàng biết ở Y Nhân Tiếu sẽ có một ngày hy sinh nhan sắc, nhưng sự xuất hiện đột ngột của ngày này vẫn khiến nàng cảm thấy hơi lúng túng. Có điều hơi chút lúng túng là phản ứng bình thường của cô nương khi gặp tình huống này, không ảnh hưởng đến phán đoán của nàng, nàng chấp nhận mệnh lệnh. "Nếu ngươi thật sự không muốn, vậy ngươi không cần hy sinh trong sạch của mình, ngươi có thể dựa theo... !"
Liễu Dung nghĩ hầu hết các cô nương ở Y Nhân Tiêu đều là những cô nương vô tội bị bỏ rơi, tứ cố vô thân lại càng nhiều, nàng động lòng trắc ẩn, không muốn cô nương trước mặt phải hy sinh lớn như vậy.
"Không, khôi chủ, ta có thể, nếu không có Y Nhân Tiếu thu nhận ta, ta đã chết đói ở xóm nghèo, bị chó hoang ăn thịt rồi!"
"Ý Nhân Tiêu đã cho ta một mạng sống, nuôi nấng ta nhiều năm như vậy, cơm ăn áo mặc chưa từng bạc đãi ta, hy sinh chút ít như thế thì tính là gì!"
"Khôi chủ, xin hãy cho ta một chút thời gian, ta sẽ tìm cách lấy tất cả thông tin về hắn!" Khương Liên Vân ngẩng đầu nghiêm túc nói.
"Không cần rất nóng vội, lòng phòng thủ của cường giả Tiên Thiên rất mạnh, nếu hắn phát hiện ngươi cố ý tiếp cận hắn, chỉ sợ ngươi không thể thoát thân!"
"Dạ, khôi chủi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận