Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 420. Lão tổ bụng đen!




“Phụ thân, đi về phía trước, tiến vào phạm vi quản lý của Thiên Yêu thành.”
“Chúng ta có muốn thận trọng một chút hay không, dù sao chúng ta hiểu rõ Thiên Yêu thành đều xuất phát từ lời đồn.”
“Yêu giới ngươi lừa ta gạt khắp nơi, nếu Thiên Yêu thành vì dưỡng cổ, cố ý truyền ra tin tức giả hấp dẫn yêu quái thiên hạ đi vào.”
“Vậy thì chúng ta không phải tự chui đầu vào lưới hay sao?”
Mấy năm nay đông trốn tây khiến tinh thần Thu Hải lúc nào cũng căng thẳng, hắn đều ôm hoài nghi với tin đồn chưa từng tận mắt chứng kiến.
“Bây giờ chúng ta nào có lựa chọn, các ngươi không phải không rõ người chúng ta đắc tội là ai chứ.”
“Hắc Long, yêu vương hung tàn nhất, vô tình nhất trong hồ Thiên Thu.”
“Nghĩ đến tộc ta phục vụ hắn mấy trăm năm, cũng vì lão nhị không cẩn thận đánh đổ chén rượu của hắn, lão nhị đã bị hắn đánh chết.”
“Hoặc có lẽ chúng ta là nhân vật nhỏ, hắn không có hứng thú đối phó, nhưng yêu quái nịnh bợ hắn không khách khí đối với chúng ta.
“Một đại gia tộc cuối cùng chạy thoát chỉ còn lại mấy người chúng ta.”
“Chúng ta chạy trốn, nhưng những yêu quái vẫn không chịu buông tha chúng ta, khiến cho chúng ta trốn đông trốn tây đã gần một trăm năm.”
“Gần đây hành tung của chúng ta lại bị đám yêu tham lam bắt được, chúng ta bất đắc dĩ lại bắt đầu chạy trốn nữa.”
“Đông trốn tây một trăm năm, cuộc sống chạy trốn này khi nào kết thúc.”
“Ta mệt mỏi, cũng già rồi, vì tương lai của bọn Thần Nhật, cuộc sống chết tiệt này nhất định phải chấm dứt.”
“Thế lực có thể chống lại Hắc Long, thậm chí không để ý đến uy hiếp của Hắc Long chỉ có Thiên Yêu thành.”
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác cho các thế hệ tương lai”.”
Huyền Thanh nói thật ra bản thể của Hắc Long yêu vương là một con cá đen, vì để thanh danh dễ nghe một chút, hắn tự nhiên tự xưng mình là Hắc Long với bên ngoài.
“Đại ca, thiên hạ to lớn, nơi có thể cho chúng ta dung thân chỉ có Thiên Yêu thành.”
“Hơn nữa, thù của nhị ca không thể không báo, nếu Thiên Yêu thành thật sự có thiên tài địa bảo vô số, Thiên Yêu thành chính là đại cơ duyên của chúng ta.”
“Chúng ta có thể mượn đại cơ duyên không ngừng trở nên mạnh mẽ, cho đến khi chúng ta mạnh đến mức có thể chống lại Hắc Long.”
Lão tam Thu Hà trước sau gì cũng không thể quên cái chết của nhị ca.
Bộ tộc hắn vì sinh tồn ở hồ Thiên Thu, cam tâm tình nguyện phục vụ Hắc Long mấy trăm năm, ai ngờ đổi lấy kết quả như vậy.
Cừu hận gia tộc không nói, còn bị thế lực Hắc Long đuổi giết một trăm năm còn không chịu bỏ qua.
Thời gian dài phẫn nộ và cừu hận khiến cho hắn từng yếu đuối trở nên không sợ hãi Hắc Long, ngược lại khiến cho hắn biến thành một dũng giả cầm lấy đồ long đao, hắn chỉ để đồ long.
“Ta muốn báo thù cho phụ thân, ta muốn Hắc Long nợ máu phải trả bằng máu.”
Trong con mắt Thần Nguyên tràn đầy cừu hận, dáng vẻ hận không thể làm thịt tên Hắc Long đã khiến hắn mất đi phụ thân.
“Ta cũng muốn tìm ca ca, ca ca nhất định còn sống, Thiên Yêu thành càng ngày càng cường đại, ta tin tưởng ca ca một ngày nào đó sẽ tới Thiên Yêu thành.”
Mộng Bình là nữ nhi thứ hai, nàng tự nhiên còn có một ca ca tên là Thần Thiên, ngày hỗn loạn, ca ca mất tích, nàng tin tưởng vững chắc ca ca còn sống.
Niềm tin vững chắc của nàng là đúng, ca ca của nàng thực sự còn sống nhưng đã mất trí nhớ, bây giờ được gọi là Quy Tiểu Thánh, đang lưu lạc với một đồng loại tên là Hằng.
Thu Hải thấy ánh mắt của cả nhà, biết quyết tâm của người nhà có bao nhiêu kiên định, dù Thiên Yêu thành thật sự là nơi dưỡng cổ thì bọn họ cũng phải xông vào.
“Đi!”
Huyền Thanh cầm nạng dẫn cả nhà tiến vào phạm vi quản lý của Thiên Yêu thành.
“Không đúng, có mùi máu tươi!”
Đi vào phạm vi quản lý không bao lâu, bọn Huyền Thanh ngửi được mùi máu tươi nồng nặc. Điều này khiến cho tinh thần và cơ bắp của họ nháy mắt căng thẳng vì phản xạ có điều kiện. Nghe đồn Thiên Yêu thành khu quản lý và trong thành đều là nơi có trật tự, có quy tắc. Trong khu vực quản lý cấm tất cả vũ lực lại đột nhiên truyền đến mùi máu tươi, điều này không thể không khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.
Huyền Thanh nghiêm túc kéo cháu trai cháu gái ra phía sau, dùng ánh mắt bảo nhi tử lớn đi xem tình hình gì.
Thu Hải gật đầu một cái, cẩn thận tới gần nguồn gốc mùi máu tươi.
“Phụ thân, là một người bị thương, nhưng không biết hắn là yêu gì.”
Rất nhanh, Thu Hải phát hiện mùi máu tươi đến từ một người bị thương bị thương hôn mê nghiêm trọng, Thu Hải cách người bị thương khoảng cách bảy tám mét, mắt quan sát nhiều lần vẫn nhìn không ra người bị thương này là yêu gì.
“Người bị thương này chẳng lẽ là bên ngoài chạy vào?”
Nghĩ đến khu vực quản lý của Thiên Yêu thành cấm tất cả vũ lực tranh đấu, Huyền Thanh hoài nghi người bị thương này đã bị thương trước khi tiến vào khu quản lý.
“Khụ, cứu, cứu ta, đưa ta đến Thiên Yêu thành chữa bệnh, ta, ta sẽ trả thù lao.”
Hoàng Đông Kiệt lấy một cái hà bao chứa đồng vàng ra, vừa mới đưa hà bao lên, hắn lâm vào hôn mê, hà bao cũng rơi trên mặt đất, lộ ra đồng vàng bên trong.
“Đây chính là tiền tệ độc quyền của Thiên Yêu thành.”
Bọn Huyền Thanh thấy từ bên trong hà bao có hai ba đồng vàng lăn ra, tương đối tò mò đối với đồng vàng này nhưng bọn họ cũng không đi nhặt, thậm chí bọn họ cũng không có tới gần Hoàng Đông Kiệt nửa bước.
Không phải bọn họ máu lạnh, là bọn họ cẩn thận, trước khi phán định Hoàng Đông Kiệt có hôn mê thật hay không, bọn họ vẫn đề phòng Hoàng Đông Kiệt.
“Hô hấp, tim đập không thành vấn đề, miệng vết thương và mùi máu tươi cũng là thật, chắc là hắn thật sự lâm vào hôn mê.”
Huyền Thanh dựa vào kinh nghiệm phán đoán hoàng Đông Kiệt không phải ngụy trang, là thật sự lâm vào hôn mê.
“Xem ra là ở bên ngoài chịu không ít khổ sở, mới sinh ra tâm thận trọng và phòng bị như vậy.”
Hoàng Đông Kiệt đang giả vờ hôn mê thầm nghĩ.
Hết chương 420.

Bạn cần đăng nhập để bình luận