Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1511: Ai có thể từ chối một chú mèo lớn!

Chương 1511: Ai có thể từ chối một chú mèo lớn!Chương 1511: Ai có thể từ chối một chú mèo lớn!
"Đúng vậy, nếu ngươi không phải là người từ thiên ngoại đến, ngươi cho rằng một tên cờ bạc thối nát đột nhiên tỉnh ngộ, hắn có thể sở hữu tài năng và năng lực mà người thường cả đời khó có được không."
Hoàng Đông Kiệt thích nhất là nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của Khương Liên Vân, đôi khi nữ nhân ngốc nghếch trông rất đáng yêu.
"Ngươi không phải là trượng phu trước đây của khôi chủ, nếu ngươi là người từ thiên ngoại đến, thì ngươi có phải là ngươi không?”
Khương Liên Vân mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, khi bình tĩnh lại, nàng lại có thắc mắc, rốt cuộc nam nhân của mình là người từ thiên ngoại đến hay là tên cờ bạc thối nát trước kia.
"Ta đương nhiên là ta, ta không giống những người từ thiên ngoại khác."
"Bọn họ xuyên không có thể là nhập xác, hoặc nhập hồn, ta nói cho ngươi như này nhé, người từ thiên ngoại và tên cờ bạc thối nát thực ra là cùng một người."
"Giống như hai linh hôn đã xa cách từ lâu, một lần nữa hòa làm một, hắn là ta, ta là hắn." Hoàng Đông Kiệt nói.
"Nói như vậy, thiếp thân đã nhặt được bảo bối rồi, hí hí."
Hoàng Đông Kiệt nói.
"Khoan đã, ngươi nói ngươi là Đại Tông Sư...'
"Đúng vậy, là Đại Tông Sư thứ hai trên thiên hạ, cho nên ta không có lừa ngươi, phiên bản trẻ của ta mới là ta thực sự, ta đã trẻ lại rồi."
Bất chấp chăn trượt khỏi người, ánh mắt nàng mang vẻ vừa tin vừa không tin.
Khương Liên Vân đột nhiên phản ứng lại, nam nhân của mình vừa nói hắn là Đại Tông Sư, chuyện này khiến thân thể nàng đột nhiên phập phồng.
"Có điều nếu ngươi thích ta ở dáng vẻ đại thúc này, ta cũng không ngại giữ nguyên hình dạng này."
Hoàng Đông Kiệt thấy Khương Liên Vân cười trộm như một tiểu hồ ly, tay không nhịn được vuốt ve người nàng, khiến nàng ngoan ngoãn biến thành mèo nhỏ.
"Sao ngươi cứ cười ngốc rồi lại rơi lệ thế hả?"
Khương Liên Vân lẩm bẩm, không nhịn được cười ngốc nghếch giống như một chú mèo ngốc."Nằm yên nào, cẩn thận bị cảm lạnh."
Hoàng Đông Kiệt kéo Khương Liên Vân lại đắp chăn.
"Đại Tông Sư, Đại Tông Sư;
"Sau này có ta bên cạnh, không ai dám bắt nạt ngươi nữa, ngủ đi."
"Không sao, ta chỉ cảm thấy lúc này rất an toàn."
Là một hoa khôi nhưng Khương Liên Vân lại chẳng có chút cảm giác an toàn nào, cho đến khi Hoàng Đông Kiệt nói hết bí mật của mình cho nàng, nàng mới cảm nhận được cảm giác an tâm này.
Hoàng Đông Kiệt thấy Khương Liên Vân khóc, nước mắt còn nhỏ lên người hắn, khiến Hoàng Đông Kiệt không hiểu nổi, chẳng lẽ nữ nhân đều làm bằng nước, động một tí là khóc.
Hoàng Đông Kiệt vừa nói vừa xoa đầu Khương Liên Vân.
Hoàng Đông Kiệt không từ chối, chậm rãi kể lại câu chuyện của mình ở thế giới kia.
"Ta muốn nghe tiếp nội dung của cuốn sách Những Năm Tháng Ta Làm Vương Gia."
Hoàng Đông Kiệt nghĩ cũng phải, nói nhiều như vậy một lúc người bình thường khó mà bình tĩnh được, bèn chuẩn bị kể chuyện cho Khương Liên Vân.
Khương Liên Vân liếc Hoàng Đông Kiệt, cẩu nam nhân này một lúc kể cho nàng nhiều bí mật như vậy, tối nay nàng sợ là không thể tiêu hóa hết, làm sao có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Vậy thì ta kể chuyện trước khi ngủ cho ngươi nghe, nghe rồi biết đâu ngươi sẽ ngủ thiếp đi."
Nghe Hoàng Đông Kiệt nói sẽ kể chuyện trước khi ngủ cho mình, trong lòng Khương Liên Vân ngọt như mật, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.
"Ngươi kể cho ta nhiều bí mật như vậy, ngươi nghĩ ta có thể ngủ được sao."
Chỉ có điều kể được một nửa, Khương Liên Vân đã ngủ thiếp đi.
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười, hôn lên trán Khương Liên Vân rồi cũng ôm nàng ngủ thiếp đi. Đêm trôi qua.
Trời sáng.
Ngày hôm đó dù Hoàng Đông Kiệt rất bận, nhưng vẫn dành cả ngày để ở bên Khương Liên Vân, cũng chăm sóc cho Khương Liên Vân cả ngày.
Ngày hôm đó Khương Liên Vân như một tiểu cô nương bám chặt lấy Hoàng Đông Kiệt, không thì nép vào lòng Hoàng Đông Kiệt, không thì ôm chặt lấy cánh tay Hoàng Đông Kiệt.
Cả ngày ánh mắt đều hướng về Hoàng Đông Kiệt, tình yêu say đắm đó không thể nói thành lời. Dù Khương Liên Vân rất quyến luyến Hoàng Đông Kiệt, nhưng nàng không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện, biết Hoàng Đông Kiệt còn nhiều việc phải làm, bèn chủ động buông Hoàng Đông Kiệt ra, đi biên đạo điệu vũ mới.
Thánh chỉ ban xuống, phong Tiêu Dao công tử làm quốc y, là loại thiên hạ vô song.
Đây là triều đình ngâm thừa nhận Tiêu Dao công tử là thần y đệ nhất thiên hạ.
Điều này khiến thiên hạ chấn động, triều đình chưa từng sắc phong một người như vậy, ngay cả Dược Vương Cốc làm đầu rồng suốt mấy trăm năm cũng không được đối xử như vậy.
Nhưng những người tinh ý đều nhận ra, hành động này của triêu đình có phần khuất phục và kết giao với Tiêu Dao công tử.
Điều này khiến mọi người đều biết Tiêu Dao công tử đã trở thành một sự tồn tại tuyệt đối của thiên hạ.
Danh tiếng lẫy lừng, chỉ xếp sau Trương lão thần tiên.
Trong thời gian này, Địch Nhân Kiệt chuyên gây rắc rối cho thái tử, càng ngày càng gay gắt khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Đều cho rằng Địch Nhân Kiệt có phải ăn gan hùm mật gấu không, một tên tự thừa nho nhỏ mà dám điều tra chuyện của thái tử.
Đúng lúc mọi người đều cho rằng Địch Nhân Kiệt không sống được quá hai ngày, ai ngờ Địch Nhân Kiệt lại vượt qua được.
Người có tâm tìm hiểu mới biết, Địch Nhân Kiệt là học trò của Trương Vi Dân, mạng lưới quan hệ mà Trương Vi Dân để lại đều giúp đỡ Địch Nhân Kiệt, mới giúp Địch Nhân Kiệt vượt qua từng nguy cơ.
Hơn nữa theo thời gian, Địch Nhân Kiệt nắm được càng nhiều chứng cứ, người rơi vào thế bị động lại là thái tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận