Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1417: Nam nhân, ha!!!

Chương 1417: Nam nhân, ha!!!Chương 1417: Nam nhân, ha!!!
"Thình thịch"
Y Tam Nương trực tiếp ngã vào trong viện của Hoàng Đông Kiệt, nóc nhà có chút cao, âm thanh Y Tam Nương rớt xuống mặt đất rất lớn, nhưng cái này đối với cường giả Tiên Thiên mà nói, không có gì đáng ngại.
"Được lắm, đáng ghét, ta sẽ không để cho ngươi được như ý."
Y Tam Nương rớt xuống mặt đất không muốn bị Tống Vân Khinh làm nhục, đã nghĩ đến tự sát, kết quả phát hiện nàng ngay cả sức để tự sát cũng không có.
"Quả thực quá hoàn mỹ, cái tư thái đường cong này bất kể nhìn thế nào đều khiến người ta tâm động khó nhịn."
Tống Vân Khinh từ trên nóc nhà đáp xuống, nhìn Y Tam Nương đang ở trên mặt đất chờ bị hái, hắn phát ra nụ cười dâm đãng.
"Miêu ô - "
Lúc hắn đi vê hướng Y Tam Nương, chuẩn bị trời là chăn, đất làm giường hái Y Tam Nương, đột nhiên tiếng mèo kêu khiến cho hắn phản ứng lại, nơi đây còn có người.
Tống Vân Khinh nhìn nam nhân trung niên từ trong phòng đi ra, có hình có mị lực, nhưng hắn không có trọng điểm khác khiến cho Tống Vân Khinh chú ý. Tương đối hút mắt người khác là con mèo lớn màu trắng trong ngực hắn kia, thật lớn, còn lớn hơn gấp hai ba lần so với mèo nhà bình thường.
Bởi vì hắn ngắn, cái này dính líu đến tự tôn của nam nhân, vì không cho người khác biết khuyết điểm của hắn, cho nên hắn đem nữ tử mà hắn từng làm nhục toàn bộ đều giết chết.
Nhưng hắn chỉ vừa bước ra một bước, cửa phòng lại mở ra trước, chủ nhân bên trong đi ra.
"Két"
Tống Vân Khinh dừng bước lại trực tiếp thay đổi phương hướng đi về phía căn phòng đèn đuốc sáng trưng kia, chuẩn bị giết sạch gia đình này trước tiên, rồi hái Y Tam Nương.
"Thực sự là gấp đến mức muốn ra ngoài tìm chết."
Tuy rằng hắn là yêu râu xanh, nhưng hắn không muốn cởi sạch sẽ bị người khác nhìn thấy.
Khi Y Tam Nương nhìn thấy là Hoàng Đông Kiệt, sửng sốt một chút, sau đó trên mặt vui vẻ, nàng biết Hoàng Đông Kiệt đại khái mạnh hơn nàng, nếu như người đàn ông này nguyện ý cứu nàng, vậy đêm nay nàng sẽ thoát qua được một kiếp này.
Hắn quyết định rồi, giết người đoạt miêu, con mèo lớn có lẽ là tặng cho Thái Úy đại nhân, dù cho Thái Úy đại nhân không thích, các công tử tiểu thư của Thái Úy đại nhân cũng sẽ thích.
"Ngươi, là ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?"
Con mèo lớn này không chỉ quý khí, thoạt nhìn giống như tiểu lão hổ, khiến người ta vừa nhìn liền biết con mèo lớn này là chủng loại cao quý thiên hạ khó có được.
Hoàng Đông Kiệt ôm con mèo lớn đứng ở đó, ngữ khí không thèm đếm xỉa nói.
"Các ngươi cũng là thật biết chọn nơi đấy, ngoại thành lớn như vậy, các ngươi không đi nơi khác, cứ phải giao phong ở trên nóc nhà của ta, còn phá vỡ nóc nhà của ta."
"Hơn nửa đêm, các ngươi đây là đang nhiễu dân có biết không?”
"Nơi này là nhà của ta, ta không ở nơi này thì ta ở đâu."
Tống Vân Khinh ở một bên ánh mắt căng thẳng, nhân loại này lại có thể quen biết với Y Tam Nương, mấu chốt nhất là loại ánh mắt đó của Y Tam Nương như thể là nhìn thấy được hy vọng ở trên người nam nhân này.
"Ta cũng không muốn xen vào việc của người khác, chẳng qua là khi ta ở sòng bạc của nàng đánh bạc, nàng đã tặng không cho ta hai trăm lượng bạc, cái này phải trả rồi."
Tống Vân Khinh không chắc chắn Hoàng Đông Kiệt là đang giả heo ăn thịt hổ, hay thực sự là võ giả Hậu Thiên, hắn trâm ổn vẫn là âm thầm rải ra Nhuyễn Cốt Tán, quan tâm hắn có phải giả heo ăn thịt hổ hay không làm gì, chỉ cân hắn không phải cường giả Tiên Thiên hậu kỳ trở lên, đụng phải Nhuyễn Cốt Tán hắn cũng phải ngã xuống, ngày hôm nay ai cũng không ngăn cản được hắn hái Y Tam Nương.
"Bằng hữu, nàng là nữ thích khách, từng ám sát Thái Úy đại nhân, người của phủ Thái Úy khắp kinh thành đều đang tìm nàng, nếu như bằng hữu ngươi xen vào việc của người khác, e rằng phủ Thái Úy sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Nhưng cẩn thận cảm giác một chút, người đàn ông này chỉ là cấp bậc Hậu Thiên mà thôi, căn bản là không uy hiếp được hắn, cái này liền mâu thuẫn rồi.
Hắn dám làm như vậy, ngoại trừ dục vọng không hái Y Tam Nương thì không được ra, hắn không tin ngoại thành sẽ ẩn dấu cường giả Tiên Thiên hậu kỳ trở lên.
Thêm với nam nhân này vừa đi ra liền một dáng vẻ gió nhẹ mây nhạt, đây hoàn toàn không phải là thái độ mà người bình thường nên có.
"Điểm quan trọng nhất, ngươi phá vỡ nóc nhà của ta, cái này thì không thể tha thứ."
Hoàng Đông Kiệt để Tiểu Bạch xuống nói.
Y Tam Nương vốn dĩ còn lo lắng Hoàng Đông Kiệt kiêng ky phủ Thái Úy không dám cứu nàng, bây giờ nghe Hoàng Đông Kiệt nguyện ý cứu nàng, cũng bởi vì hai trăm lượng bạc kia.
Điều này khiến cho nàng cảm thấy thật may mắn vì trước đây nàng đã tặng không cho Hoàng Đông Kiệt hai trăm lượng bạc.
"Bằng hữu, đây chính là phủ Thái Úy, ngươi biết đối nghịch cùng phủ Thái Úy là kết quả gì không?"
Tống Vân Khinh đang kéo dài thời gian, để cho Nhuyễn Cốt Tán phát huy tác dụng.
"Nhanh, mau giết hắn, hắn chắc hẳn là đang âm thầm sử dụng Nhuyễn Cốt Tán."
Y Tam Nương nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nhắc nhở Hoàng Đông Kiệt.
Tống Vân Khinh vừa nghe vậy, vội vã lui lại hai bước, bắp thịt toàn thân căng thẳng, phòng bị Hoàng Đông Kiệt, đồng thời trong lòng hắn cũng kỳ quái, Nhuyễn Cốt Tán sao còn chưa phát tác?
"Đừng giãy giụa nữa, Nhuyễn Cốt Tán vô dụng đối với ta, ngoan ngoãn đi chết đi."
Hoàng Đông Kiệt vừa dứt lời, người cũng đã xuất hiện ở trước mặt Tống Vân Khinh, hai tay nâng lên hướng về phía đầu của Tống Vân Khinh.
Đồng tử của Tống Vân Khinh kịch liệt co rụt lại, thân thể không có động tác nào khác, chỉ trơ mắt nhìn Hoàng Đông Kiệt đem hai tay đặt ở trên đầu của hắn.
Không phải hắn không muốn có động tác, là tốc độ của Hoàng Đông Kiệt quá cực hạn, khiến cho phản ứng thân thể của hắn căn bản là không theo kịp.
“Tiên Thiên hậu... hậu kỳ.'
"Két"
Trong đầu của Tống Vân Khinh mới lóe lên ý nghĩ này, cổ của hắn đã bị hai tay của Hoàng Đông Kiệt vặn gấy, hết sức dứt khoát.
Một trong tam đại đạo tặc đương đại, Phi Khách đạo tặc đã chết như vậy, hắn tắt thở, thi thể trực tiếp ngã về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận