Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 46. Phụ vương hiu quạnh như tuyết.




“Không phải, người phụ trách của ta đã nói, để chúng ta liệu việc mà làm.’
“Nhưng vì biểu hiện thật tốt, các thành viên khác đều kéo được người trở về, nếu ta không kéo được người trở về chẳng phải là xấu hổ lắm sao, cho nên chỉ có thể có lỗi với các ngươi.”
Thành viên Thánh Đình Hội ra vẻ rất vô tội nói.
“Các ngươi vô pháp vô thiên như vậy, không sợ chiêu mộ chiêu đến thế lực trong thiên hạ tới thảo phạt hay sao?”
“Muốn thảo phạt chúng ta, chờ tìm được chúng ta rồi hãy nói.”
Thành viên Thánh Đình Hội không đồng ý, nói.
Cứ như vậy, các thành viên Thánh Đình Hội kéo hai tên xui xẻo này đi.
Phát sinh chuyện như thế này không chỉ có một chỗ này, khắp nơi trong thiên hạ đều có chuyện tương tự phát sinh, hãm hại lừa gạt không thủ đoạn nào không dùng. Chuyện này cũng khiến cho không ít cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong cùng cường giả Tông Sư các nơi tiêu thanh diệt tích.
Chuyện này dĩ nhiên khiến cho không ít người chú ý, nhưng vì Thánh Đình Hội làm việc bí mật quyết đoán, dấu vết để lại cũng không nhiều, dẫn đến rất nhiều thế lực đều tra không ra đám người thần bí này đến từ nơi nào.
Thứ bọn họ có thể tra được chính là nhóm người này vô cùng thần bí cường đại, có trang phục thống nhất mang tính biểu tượng và đầu đội nón màu nâu buộc chuông gió.
Chỉ cần bọn họ xuất hiện thì sẽ có người sắp biến mất không thấy nữa.
Thế nên không ít thế lực nội bộ đánh giá Thánh Đình Hội là:
Chuông gió vang lên, bọn họ đến rồi, cũng đại diện cho tử thần đến.
Các thế lực lớn trong thiên hạ đối với thế lực thần bí này không thể nói là không chú ý, nhưng mặc kệ bọn họ chú ý và điều tra Thánh Đình Hội như thế nào cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống nhàn tản của Hoàng Đông Kiệt.
Thánh Đình Hội đối với Hoàng Đông Kiệt mà nói chỉ là công cụ xử lý phiền toái, nếu cần hắn cũng có thể đứng sau màn đùa bỡn toàn bộ thiên hạ, tất cả đều phải xem hứng thú tạm thời của hắn.
Nếu như một ngày nào đó ý niệm khởi lên, nói không chừng hắn muốn hủy diệt thế giới cũng không có gì bất ngờ.
Đông Võ Vương phủ
“Phụ vương, từ khi ngươi mất đi dã tâm, ta cảm giác vương phủ thay đổi thật lớn, hạ nhân và hộ vệ không ngừng giảm bớt, cảm giác vương phủ qua một đoạn thời gian nữa sẽ hoang phế.”
“Thay đổi này khiến cho người ta hơi không thích ứng được, vương phủ trước kia giống như sào huyệt của ác ma, khiến người ta cảm thấy nặng nề và tê dại. Đột nhiên biến thành một dáng vẻ hoang vắng.”
“Điều này luôn khiến người ta cảm thấy khó hiểu và không quen. Phụ vương, trước đây ta rất ghét dáng vẻ dã tâm bừng bừng của ngươi.”
“Nhưng bây giờ, ta lại lo lắng trạng thái bây giờ của ngươi, không tranh không đoạt, trở nên hoang phế, giống như người bị đả kích tự cam chịu sa đọa ấy.”
“Phụ vương, ngươi có thể thay đổi là tốt, nhưng nhi tử thấy phụ thân mình biến thành như vậy, trong lòng thấy khó chịu lắm.”
Trong khoảng thời gian này Hoàng Thiên Khải tận hiếu đạo với lão tử nhà hắn, phụ vương giống như thường ngày tới bên hồ câu cá, hắn cũng đi theo.
Nhưng theo thời gian, hắn phát hiện rất nhiều điều mà trước đây hắn đã không phát hiện.
Phụ vương rất cô độc, tuy phụ vương vẫn che giấu rất tốt, nhưng cảm giác cô độc này vẫn khiến cho người làm nhi tử như hắn cảm nhận được.
Cảm nhận được sự cô độc của phụ vương, Hoàng Thiên Khải hơi tự trách mình. Mẫu thân ra đi sớm, bọn họ là nhi tử đúng là rất buồn, nhưng bọn họ đã xem nhẹ người phụ thân yêu thương mẫu thân sâu sắc còn đau lòng hơn bọn họ.
Phản nghịch trốn tránh tầm mắt phụ vương, xem nhẹ sự quan tâm của phụ vương đối với bọn họ, nghĩ đến đây, Hoàng Thiên Khải tự trách mình càng nhiều.
Thấy phụ vương hiu quạnh như tuyết, vương phủ cô đơn quạnh quẽ, trong lòng hắn cũng không dễ chịu, thật muốn vì phụ vương làm chút gì đó, nhưng hắn ngoại trừ làm bạn ra thì không biết nên làm gì.
Có lẽ để phụ vương phấn chấn lên, phụ vương sẽ không có cảm giác cô độc này. “Ồ, vậy ngươi muốn ta trông như thế nào?”
Hoàng Đông Kiệt giật cần câu một chút, đầu bất động không quay qua, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn mặt hồ hỏi.
“Nhi tử nào cũng đều hy vọng phụ thân mình là anh hùng cái thế, hoặc có những hành động vĩ đại ảnh hưởng thế nhân được lưu truyền mai sau.”
“Phụ vương có thể không làm được anh hùng cái thế hoặc là chuyện vĩ đại truyền kỳ gì đó.”
“Nhưng dựa vào thân phận phụ vương ngươi, ngươi vẫn có thể làm một ít chuyện có lợi cho dân chúng thiên hạ, đây cũng coi như là một chuyện rất có tác dụng.” Hoàng Thiên Khải muốn phụ vương động đậy, như vậy phụ vương sẽ không có cảm giác cô độc và nhân sinh hoang phế.
“Ngươi điên rồi à?”
Hoàng Đông Kiệt quay đầu nhìn Hoàng Thiên Khải, con ngươi như vực sâu khiến Hoàng Thiên Khải mê man không hiểu.
“Phụ vương, vì sao ngươi lại nói như vậy?”

“Ngươi có biết hay không, những lời này của ngươi sẽ mang một tồn tại vô danh khủng bố vào nhân gian. Ngươi không sợ thế giới này vì lời nói của ngươi mà biến thành thiên đường hay địa ngục sao?”
Miệng Hoàng Đông Kiệt nhếch lên một nụ cười, không biết hắn đang nói giỡn hay là đang nói một chuyện rất nghiêm trọng.
“Tồn tại vô danh khủng bố? Phụ vương, nếu ngươi có thể khiến cho thiên hạ thay đổi vì ngươi, vậy người làm nhi tử như ta còn có thể nói gì, nếu phụ vương có năng lực này, nhi tử đương nhiên ủng hộ.”
Hoàng Thiên Khải hoàn toàn xem lời nói của lão tử hắn như lời nói đùa, không biết lời nói của hắn thật sự dẫn một tồn tại khủng bố vô danh vào nhân gian.
Cũng có lẽ trong tương lai hắn hiểu được những lời hắn nói hôm nay có ý nghĩa gì, hắn tuyệt đối sẽ vì sự ngây thơ hôm nay mà khóc.
“Ta sẽ thỏa mãn ngươi, có điều phải chờ ta du lịch một khoảng thời gian, theo lời ngươi nói, làm một vài chuyện thay đổi thiên hạ.”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy đứa con trai này thật ngốc, thế mà lại tìm việc cho hắn, đây không phải là muốn trong quá trình điệu thấp của hắn lại làm nên chuyện lớn sao.
Tuy rằng điệu thấp và làm nên chuyện lớn có hơi xung đột, nhưng thật ra cũng không có xung đột gì, người thành thật bên ngoài và kẻ chủ mưu đứng sau màn trong bóng tối, hắn cũng không phải chưa từng làm.
“Phụ vương có thể làm bất cứ điều gì có thể, về phần kết quả gì đó giao cho vận mệnh là được rồi.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận