Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 242. Cuộc khủng hoảng sinh tử!!




Chân nguyên phòng ngự mà Ngô Kỳ Thiên một lần nữa ngưng tụ bị bảy tám cường giả Thiên Bảng liên hợp đánh tan, đòn tấn công phệ thần không hề dừng lại, tiếp tục lao về phía trước.
Ngô Kỳ Thiên hét lớn một tiếng, vận hành thân thể cửu chuyển ma thần, làn da của hắn nháy mắt xuất hiện vết loang đen bao trùm, đánh một kích tới bảy tám cường giả Thiên Bảng liên hợp. Sóng xung kích thật lớn khuếch tán ra ngoài, mặt đất cũng không chịu nổi lực lượng bá đạo xuất hiện mấy vết nứt.
Bọn Phương Chí Viễn bị chấn lui, Ngô Kỳ Thiên lại một lần nữa lui về phía sau hai ba bước, áo của hắn bị trùng kích vừa rồi chấn nát, lộ ra thân hình vạm vỡ của hắn.
“Chậc chậc các ngươi cũng thật không dễ dàng ha! Đánh lâu như vậy cuối cùng các ngươi cũng để lại một chấm trắng trên người ta.”
Ngô Kỳ Thiên cúi đầu thấy ngực trái của mình để lại một chấm trắng nho nhỏ, lộ ra ý cười trào phúng nhìn đám người Phương Chí Viễn.
Lúc này đám người Phương Chí Viễn trên mặt đều xuất hiện cảm xúc chua xót, vừa rồi bọn họ không có ai nhẹ tay, đều dốc toàn lực phát ra một kích.
Kết quả bảy tám cường giả Thiên Bảng liên hợp một kích chỉ để lại một điểm trắng trên người Ngô Kỳ Thiên, chênh lệch giữa bọn họ và Đại Tông Sư lớn như vậy sao?
Thấy cảnh này, người qua đường đến quan sát Thần Binh Điển đều hoảng hốt, có vài người đã không dám ở lại tiếp tục quan sát trận chiến đấu này.
Cả đám đều chạy trốn về phía nơi khác, sợ ngô Kỳ Thiên giết sạch cường giả Tông Sư, mục tiêu tiếp theo chính là bọn họ.
Đừng nói bọn họ, một ít đệ tử Tàng Binh Các cũng lén chuồn mất.
Đương nhiên cũng có không ít người không sợ chết tiếp tục ở lại quan sát trận chiến khó có được này.
“Vân Nhi, ngươi cũng thấy được không ai có thể chống lại Đại Tông Sư, thừa dịp bây giờ còn có cường giả Tông Sư khác ngăn cản Ngô Kỳ Thiên...”
“Chúng ta nhanh chóng rời đi, nếu chờ những cường giả Tông Sư này đều bị Ngô Kỳ Thiên giết chết hết thì chúng ta sẽ không có cơ hội chạy nữa.”
Ngô Kỳ Thiên Biểu hiện ra khủng bố, khiến trong lòng Hoàng Thiên Khải không thể chống cự nổi, bây giờ thế cục đã rõ ràng, các cường giả Tông Sư ở trước mặt hung thú Ngô Kỳ Thiên chính là cừu non.

Một đám cừu con làm sao phản kháng được một con hung thú đói khát khó nhịn, bây giờ sự chú ý của hung thú đều dồn trên người cừu non, lúc này bọn họ không trốn thì không còn cơ hội nữa. “Ngươi đi trước đi, ta cảm giác vẫn còn có cơ hội.”
Nhậm Vân Nhi vẫn không chịu buông tha, tiếp tục ở lại mạo hiểm.
“Ngươi không đi, ta cũng không đi!”
Thái độ của Hoàng Thiên Khải cũng rất kiên quyết.
“Ngươi đi với ta.”
Nhậm Vân Nhi do dự một lát rồi đưa Hoàng Thiên Khải đến một góc bí ẩn gần đó, để hắn trốn ở nơi đó không cần đi ra.
“Thật ngốc, lúc này còn không thấy rõ thực lực chênh lệch của nhau. Còn phản kháng cái gì, còn không nhanh chóng phân ra chạy trốn, phân ra chạy trốn nói không chừng còn có thể chạy ra vài người.”
Hoàng Đông Kiệt hái hoa dại ven đường xuống, nhàm chán đếm mấy cánh hoa, hắn cũng không ngờ Ngô Kỳ Thiên lại kiên nhẫn chơi với đám ngốc này đến bây giờ.
Đám ngốc này cũng thật là, chẳng lẽ còn nhìn không ra Ngô Kỳ Thiên ngay cả tinh thần dị lực và chân nguyên lĩnh vực cũng không chưa sử dụng sao.
“Bây giờ là lúc các ngươi đưa trái tim cho ta.”
Tầm mắt Ngô Kỳ Thiên nhìn cường giả Thiên Bảng Hạ Sách Nhiên cách hắn gần nhất, ý cười điên cuồng hiện lên, hắn chớp mắt lao về phía Hạ Sách Nhiên.
Hạ Sách Nhiên thấy Ngô Kỳ Thiên nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, một quyền đánh tới đầu hắn.
Hắn sợ tới mức vội vàng dùng Long Phượng phiến mở ra phòng ngự với nắm đấm của Ngô Kỳ Thiên.
Trong phút chốc, Long Phượng phiến nổ tung, mắt Hạ Sách Nhiên mở to, hắn đánh đâu thắng đó, Long Phượng phiến tự hào cứ như vậy mà bị phá hủy.
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, quyền của Ngô Kỳ Thiên đã đánh vỡ đầu hắn, Ngô Kỳ Thiên lấy trái tim Hạ Sách Nhiên ra, cắn một miếng, khí tức trên người hắn lại tăng lên một phần.
“Ha ha ha không hổ là máu tim cấp độ Thiên Bảng, quả thực quá mỹ vị.”
Ngay sau đó, tầm mắt Ngô Kỳ Thiên lại một lần nữa quét về phía cường giả Thiên Bảng khác. Lúc này ánh mắt của hắn nhìn tới Khang Hùng Triển.
Thân thể hắn giật giật, nhào thẳng về phía Khang Hùng Triển.
Lục Cương Hồng ra tay, hắn không thể mặc kệ đại ma đầu ra tay tổn hại bằng hữu của hắn, một thanh phi đao chứa toàn bộ tinh khí thần của hắn bắn về phía chấm trắng trong ngực Ngô Kỳ Thiên.
Không bất ngờ, Ngô Kỳ Thiên lại bắt được phi đao của Lục Cương Hồng một lần nữa, khiến thân thể Ngô Kỳ Thiên ngừng lại.
Ngô Kỳ Thiên không tiếp tục ra tay với Khang Hùng Triển mà xoay người nhìn Lục Cương Hồng.
“Ngươi là một nhân tài, lại có thể mang tinh khí thần của mình phụ thêm vào phi đao.”
“Nếu như ta không có tiếp được phi đao của ngươi, nói không chừng phi đao của ngươi có thể phá vỡ lớp biểu bì của ta, để ta chảy một giọt máu.”
“Giết ngươi thật đáng tiếc, ngươi có hứng thú gia nhập Thánh giáo của chúng ta hay không?” Ngô Kỳ Thiên nảy sinh ý định mới trong đầu, mời Lục Cương Hồng gia nhập bọn họ.
“Các ngươi cực kỳ ghê tởm, vì tu luyện ma công không có điều ác nào không làm. Kêu ta gia nhập với các ngươi, xin lỗi, ta chết cũng không làm được.”
Lục Cương Hồng lộ ra vẻ chán ghét từ chối.
“Chúng ta cực kỳ ghê tởm sao?”
“Ha ha ha...Tại sao ngươi luôn lấy khái niệm này để nhìn chúng ta?”
“Chúng ta không sai, thế giới này chung quy vẫn là cá lớn nuốt cá bé, chúng ta theo đuổi lực lượng là vì bảo vệ bản thân.”
“Nói chúng ta cực kỳ ghê tởm, vậy các ngươi nói xem, có cái gì quan trọng hơn sinh mệnh nữa chứ?”
Ngô Kỳ Thiên nói xong, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.
“Không tham gia, vậy ngươi cứ đi chết đi!”
Hết chương 242.

Bạn cần đăng nhập để bình luận