Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 82. Thất hồn lạc phách!




Lúc bình minh, Dương Lộ Lộ cưỡi khoái mã chạy về, khi nàng càng đến gần thôn trang, nội tâm của nàng lại càng bất an, phảng phất có chuyện gì không tốt xảy ra.
Quả nhiên, xuyên qua sương mù sáng sớm, Dương Lộ Lộ thấy thôn trang huyết quang nhuộm đỏ, nhất thời cả người nàng đều bị dọa choáng váng.
Nàng hoảng hốt ngã từ trên lưng ngựa xuống, thân thể cứng ngắc, biểu cảm vô cùng khủng hoảng chạy vào trong thôn.
Thi thể, vừa lọt vào mắt chính là thi thể của mười mấy lão nhân ngang dọc, cộng thêm bảy tám đứa trẻ khuyết tật nằm trên đất nhuộm máu đỏ đã mất đi hơi thở.
“Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, Tiểu Không!”
Thân thể run rẩy của Dương Lộ Lộ đến gần thi thể của những đứa trẻ này, xem xét những đứa trẻ này thật sự không còn dấu hiệu của sự sống, nàng thật giống như sét đánh giữa trời quang.

Có đứa trẻ chết không nhắm mắt, đứa trẻ không nhắm mắt lại đang nhìn chằm chằm vào Dương Lộ Lộ, giống như đang nói với Dương Lộ Lộ: Vì sao vận mệnh bất công như vậy, bọn chúng vốn đã tàn tật, vì sao vận mệnh còn không chịu buông tha cho bọn chúng, bọn chúng đã làm điều gì sai?
“A”
Dương Lộ Lộ thấy thảm trạng của thôn trang, cả người quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu hướng lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ bi thương.
“Cha, cha!”
Dương Lộ Lộ không thấy bóng dáng phụ thân, trong lòng nổi lên chút hy vọng yếu ớt, nàng bối rối đứng dậy tìm kiếm bóng dáng phụ thân trong thôn.
Trái tim nàng luôn có một giọng nói: Đừng có chuyện gì xảy ra, đừng để xảy ra chuyện gì... Nhưng thực tế tàn khốc nhất định phải đánh tan chút hy vọng yếu ớt của nàng.
Một góc thôn, Dương Lộ Lộ phát hiện thi thể Lâm Bang Hiếu, trên thân thể Lâm Bang Hiếu có mấy vết máu, một cánh tay cũng không còn.
Rõ ràng khi còn sống Lâm Bang Hiếu đã dốc hết toàn lực để bảo vệ những đứa trẻ này. Dương Lộ Lộ lặng lẽ chảy nước mắt, thân thể nàng vô cùng cứng ngắc đi tới bên cạnh Lâm Bang Hiếu, quỳ một cái, ôm lấy thi thể Lâm Bang Hiếu, cả người nàng thất hồn ở đó.
Thôn Ngư Nhi rơi vào im lặng!
Thời gian rất nhanh đã đến giữa trưa, hai người Hoàng Thiên Khải không có bất kỳ tin tức gì, lại đem túi lớn túi nhỏ vật tư đến thôn Ngư Nhi.
“Không hay rồi, đây là mùi máu!”
Còn chưa tới gần thôn Ngư Nhi, Kiều Vân Nhi đã ngửi thấy mùi máu từ xa, sắc mặt biến đổi, thôn Ngư Nhi xảy ra chuyện rồi.
Không dám nghĩ nhiều, khoái mã tăng roi chạy nhanh đên thôn Ngư Nhi.
Chạy tới cửa thôn, nhìn tình huống trong thôn, hai người Hoàng Thiên Khải cực kỳ kinh hãi. Người chết, tất cả đều là người chết!
“Cặn bã, một đám người cặn bã!”
Thấy mấy thi thể hài tử, Hoàng Thiên Khải tức giận ngút trời.
Dương Lộ Lộ, những đứa trẻ khác, không thấy bóng dáng Dương Lộ Lộ, hơn nữa còn có rất nhiều hài tử đều không có ở đây, hai người Hoàng Thiên Khải vội ở thôn Ngư Nhi tìm kiếm. Rất nhanh hai người bọn họ thấy Dương Lộ Lộ đang quỳ trên mặt đất ở một góc thôn, nàng đang ôm thi thể thôn trưởng.
“Dương Lộ Lộ, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Thiên Khải từ dấu vết hiện trường và tính toán thời gian tử vong của nạn nhân, phán định là tối hôm qua đã xảy ra chuyện, vội vàng hỏi Dương Lộ Lộ tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Lộ Lộ, ngươi nói xem, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy Dương Lộ Lộ không trả lời, Hoàng Thiên Khải lại hỏi lần nữa.
Nhưng lúc này Dương Lộ Lộ đã sớm thất hồn, cả người ngơ ngác, phảng phất như không nghe được lời Hoàng Thiên Khải nói.
“Thiên Khải, nàng thương tâm quá độ mới dẫn đến thất hồn lạc phách, bây giờ nàng đã không còn phản ứng với thế giới bên ngoài.”
“Không thể để nàng tiếp tục như vậy, bằng không sẽ rất phiền phức.”
Kiều Vân Nhi nhìn ra trạng thái lúc này của Dương Lộ Lộ, nàng nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy Dương Lộ Lộ sẽ xảy ra chuyện, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp đánh thức Dương Lộ Lộ mới được.
“Lộ Lộ, phấn chấn một chút, dáng vẻ này của ngươi sẽ khiến cho thôn trưởng dưới lòng đất không được an tâm, bọn họ không muốn nhìn thấy ngươi như vậy đâu.”
Kiều Vân Nhi ngồi xổm xuống, hai tay khẽ lay bờ vai Dương Lộ Lộ, hy vọng có thể đánh thức Dương Lộ Lộ.
Chỉ là Dương Lộ Lộ vẫn không có phản ứng gì, hai mắt nàng trống rỗng không màu, cả người toát ra tử khí nặng nề, phảng phất đã lạc vào thế giới của riêng mình.
“Dương Lộ Lộ, ngươi tỉnh lại đi, rất nhiều hài tử đều không có ở trong thôn, nói vậy bọn chúng đã bị đám ác nhân bắt đi.”
“Nhiều hài tử như vậy đều chờ ngươi đến cứu, ngươi còn có thời gian lạc vào thế giới cá nhân sao, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ rơi đám hài tử kia sao?”
Hoàng Thiên Khải ra hiệu cho Kiều Vân Nhi rời đi, hắn nắm chặt hai vai Dương Lộ Lộ, lớn tiếng quát Dương Lộ Lộ đang thất hồn lạc phách.
Có lẽ lời nói của Hoàng Thiên Khải đã có hiệu quả, ánh mắt trống rỗng của Dương Lộ Lộ đã phục hồi ánh sáng.
“Phải, bọn nhỏ đang chờ ta đến cứu!”
Niềm tin này kéo Dương Lộ Lộ trở về.
“Cha, cha yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ thay cha báo thù.”
Dương Lộ Lộ tỉnh táo lại nhìn hai người Hoàng Thiên Khải một cái, lại cúi đầu nhìn phụ thân nàng, cừu hận trước nay chưa từng có tràn ngập trái tim của nàng.
Hai người Hoàng Thiên Khải thấy Dương Lộ Lộ bị cừu hận nhiễm đầy cũng không nói gì, người có động lực báo thù dù sao cũng tốt hơn so với người thất hồn lạc phách.

Ngay sau đó, hai người Hoàng Thiên Khải bắt đầu giúp Dương Lộ Lộ chôn cất đám người Lâm Bang Hiếu.
“Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, Tiểu Không...Các ngươi yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ cứu những người khác ra, cũng sẽ thay các ngươi báo thù rửa hận.”
Dương Lộ Lộ quỳ gối trước hơn hai mươi ngôi mộ mới, nắm chặt nắm tay, trong mắt tất cả đều là thù hận, lại dập đầu vài cái, Dương Lộ Lộ đứng dậy đi tới trước mặt Hoàng Thiên Khải.
“Hãy giúp ta!”
Hết chương 82.

Bạn cần đăng nhập để bình luận