Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 482. Động thủ




“Đằng Long bái kiến thành chủ!”
“Đặt tên cho mình là Đằng Long, ngươi là hy vọng một ngày nào đó mình giống như long đằng tứ hải, xem ra dã tâm của ngươi không nhỏ nha.”
Hoàng Đông Kiệt vẫn quay lưng về phía yêu vương Hắc Ưng nói.
“Không dám, tiểu yêu nào dám có ý nghĩ này, đây chỉ là tên mà thôi.”
Yêu vương Hắc Ưng vẫn cúi đầu nói.
“Ngươi biết tại sao ta muốn tìm ngươi không?”
“Không biết!”
Yêu vương Hắc Ưng cũng thấp giọng hạ khí, lúc nên hiểu thì giả vờ không hiểu, hoàn toàn theo ý tứ của Hoàng Đông Kiệt.
“Ngẩng đầu lên nhìn ta, ngươi sẽ biết tại sao ta muốn tìm ngươi.”
Hoàng Đông Kiệt xoay người lại nhìn yêu vương Hắc Ưng đang cúi đầu.
Yêu vương Hắc Ưng nghe vậy ngẩng đầu nhìn.
Vừa nhìn, đồng tử của hắn chợt co lại, dáng vẻ nhìn Hoàng Đông Kiệt như gặp quỷ.
“Hắc, Hắc Đế, làm sao có thể là ngươi!”
Thân thể yêu vương Hắc Ưng tê liệt, hắn sợ hãi ngồi lùi lại, đây không phải là Hắc Đế vẫn đuổi theo hắn đến tận đây chứ...
“Thành chủ, ngươi đang lấy tiểu yêu ra đùa phải không?”
“Vạn Cổ quần sơn là địa bàn của thành chủ ngươi, thành chủ chắc chắn biết Hắc Đế đang đuổi giết ta mới cố ý biến thành dáng vẻ Hắc Đế hù dọa ta.”
“Tiểu yêu nhát gan, cầu thành chủ thu hồi thần thông không nên hù dọa tiểu yêu nữa.”
Trong nội tâm yêu vương Hắc Ưng ôm chút hy vọng, hy vọng là thành chủ cố ý biến thành dáng vẻ Hắc Đế hù dọa hắn, hắn chỉ có thể nghĩ như vậy, một khi Hắc Đế chính là thành chủ Thiên Yêu thành thì hắn chết chắc.
“Hù dọa ngươi? Ngươi cảm thấy ta có lợi trong việc hù dọa ngươi không?”
Hoàng Đông Kiệt cười lạnh nhìn yêu vương Hắc Ưng.
“Làm sao có thể, làm sao Hắc Đế có thể là thành chủ Thiên Yêu thành, các ngươi một người ở Thiên Yêu thành, một người ở kinh thành, các ngươi làm sao có thể là cùng một yêu.”
Yêu vương Hắc Ưng có lẽ là bị dọa hoảng, đứng lên rít gào với Hoàng Đông Kiệt. Hoàng Đông Kiệt không nói lời nào, cái bóng dưới chân hắn vặn vẹo kéo dài, sau đó đứng lên, cái bóng đứng lên thay đổi thành dáng vẻ Hoàng Đông Kiệt.
Thấy cảnh này thân thể yêu vương Hắc Ưng run rẩy.
“Ngươi muốn giết ta thật dễ dàng, vì sao phải phí công lớn đùa bỡn ta như vậy?”
Yêu vương Hắc Ưng biết mình muốn trốn thoát trước mặt Hắc Đế là không thể, nên thờ ơ hỏi Hoàng Đông Kiệt.
“Báo thù báo oán mà thôi.”
“Báo thù báo oán sao?”
Yêu vương Hắc Ưng khó hiểu nhìn Hắc Đế, hắn và Hắc Đế có ân oán sao, sao hắn lại không biết.
“Ngươi từ hồ Thiên Thu đi ra, ta cũng từ hồ Thiên Thu đi ra, có điều ta bị ép đi ra.”
“Mà ta bị ép là vì ngươi!”
“Có thể ngươi không nhớ rõ, ngươi ở hồ Thiên Thu bắt được nhiều con mồi như vậy, làm sao nhớ rõ ngươi đã từng bắt một rùa già.”
“Ngươi là rùa già đó!”
Hoàng Đông Kiệt còn chưa nói hết, yêu vương Hắc Ưng lên tiếng cắt ngang.
“Ồ, ngươi còn nhớ sao?”
Hoàng Đông Kiệt nhìn yêu vương Hắc Ưng bằng ánh mắt khác.
“Ta đương nhiên nhớ rõ, đó là lúc ta vừa mới khai mở linh trí thành yêu, còn không biết làm sao có thể sử dụng yêu lực, ta đói bụng nóng nảy, cũng không kén ăn liền bắt một rùa già.” “Ai ngờ rùa già rất giảo hoạt, ở giữa không trung chợt quay đầu cắn móng vuốt của ta, rùa già cũng bởi thế mà chạy thoát.”
“Móng vuốt của ta bị thương nên thường xuyên bắt con mồi bất lợi, không có con mồi để ăn, ta đói đến mức phản ứng chậm lại bị thợ săn bắn trúng.”
“Ta thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, ta nhớ rõ đó là do rùa già kia mang đến.”
“Ta tưởng cả đời này của ta rốt cuộc sẽ không bao giờ gặp lại rùa già đó nữa, ai ngờ rùa già cũng vẫn không quên ta.”
“Chỉ là nhân vật hoán đổi, ngươi trở thành Hắc Đế cao cao tại thượng, ta lại trở thành con mồi.”
“Động thủ đi, thành vương bại khấu, không có gì để nói.”
Yêu vương Hắc Ưng nhận mệnh cũng không phản kháng nữa.
“Ngươi là đại bàng, chưa từng trải qua cảm giác bị ngã chết đúng không?”
“Ngươi đang sỉ nhục ta!”
Yêu vương Hắc Ưng nghe xong bỗng nhiên biết Hắc Đế là chuẩn bị trả thù hắn chuyện lúc trước ném vật trên cao.
“Ngươi có một sự lựa chọn!”
Nói xong, Hoàng Đông Kiệt chợt xuất hiện trước mặt yêu vương Hắc Ưng, đè vai hắn, phong bế toàn bộ yêu lực trong cơ thể hắn lại, còn không cho hắn biến trở về bản thể.
“Thư ký, ném hắn nhiều lần cho đến khi hắn ngã chết mới thôi.”
Tử Tiêu lĩnh mệnh, không để ý tới yêu vương Hắc Ưng kêu gào như thế nào, kéo hắn ra ngoài.
Không bao lâu sau, Tử Tiêu đã trở lại.
“Thành chủ, hắn đã thành thịt nghiền rồi!”
Hoàng Đông Kiệt gật đầu phất tay chạy mất.
Lục gia.
Lục Thế Viễn thấy rùa già trở về thì hơi căng thẳng, không biết nên nói chuyện với rùa già như thế nào.
“Tổ tông sống, ngươi cũng giấu quá sâu, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là một con rùa bình thường đặc biệt có thể sống lâu mà thôi.”
Lục Thế Viễn nhìn rùa già nằm sấp trên tảng đá lớn bên cạnh hồ quan sát, chậm rãi tới gần có ý đồ giao tiếp với rùa già.
Kết quả là rùa già không để ý đến hắn, tiếp tục phơi nắng.
“Tổ tông sống, cái đinh quan tài này là ngài đưa cho ta đúng không? Đinh quan tài này dùng tốt nhưng bên trong có mấy tầng phong ấn, cái này ảnh hưởng đến ta phát huy, không bằng giúp ta cởi bỏ phong ấn bên trong.”
Rùa già vẫn phớt lờ hắn.
“Tổ tông sống, cám ơn ngươi đã giải độc thi độc trên người phụ thân, nếu như không phải...” Hoàng Đông Kiệt nhịn không nổi nữa lấy móng vuốt rùa móc vào trong ao nước, thác nước khổng lồ từ trong hồ nước vọt lên người Lục Thế Viễn.
Lục Thế Viễn bị cuốn trôi, một đường lăn ra khỏi hậu viện.
“A!”
“A!”
“A!”
Lục Thế Viễn đứng lên từ trên mặt đất, còn muốn oán giận với rùa già, ai ngờ tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?”
Lục Thế Viễn hét về phía cửa.
“Lục huynh, là hai chúng ta, chúng ta lại tới làm khách.”
Không cần phải nói, lại là hai người bạn xấu Lâm Thiên Dương tới.
“Ta không rảnh, lần sau tới đi!”
Lục Thế Viễn luôn cảm thấy hai người này đến nhà hắn không có ý tốt, từ chối bọn họ đến làm khách.
“Lục huynh, không phải ngươi đang rảnh sao, sao còn hẹn lần sau?”
Lâm Thiên Dương đứng trên tường nhìn Lục Thế Viễn nói.
“Lục huynh, sao toàn thân ngươi lại ướt đẫm vậy, hơn nữa sao thấy hậu viện hình như bị nước lớn cuốn trôi.”
Chung Bình Phàm cũng nhảy lên tường, đánh giá Lục Thế Viễn nói.
“Hai tên khốn kiếp của các ngươi, có phải là một thành viên trảm yêu sứ hay không, lại học người khác trèo tường?”
Lục Thế Viễn thật sự vừa bất đắc dĩ vừa tức giận đối với hai người trên tường.
Hết chương 482.

Bạn cần đăng nhập để bình luận