Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 93. Vừa đến liền đào mộ của nàng!




“Phụ thân, Đông Võ vương đã đến hậu sơn rồi.”
Vương Thiên Đoan nhắc nhở phụ thân.
“Hừ, nhắc tới hắn làm gì, năm đó giao Linh nhi cho hắn, nếu hắn chăm sóc Linh nhi thật tốt thì Linh nhi sẽ ra đi sớm như vậy sao?”
Không đề cập đến Hoàng Đông Kiệt còn tốt, vừa nhắc tới Hoàng Đông Kiệt là hắn tức giận. “Phụ thân, hàng năm Đông Võ vương đều đến tế bái tỷ tỷ, người cũng thấy phần tâm của hắn đối với tỷ tỷ vẫn có.”
“Nhiều năm trôi qua như vậy, nếu như tỷ tỷ dưới suối vàng biết được, cũng không hy vọng phụ thân ngài không muốn gặp Đông Võ vương như vậy.”
Vương Thiên Đoan khuyên nhủ.
“Ta biết hắn đối với Linh nhi thật lòng, bằng không ta cũng sẽ không giao Linh nhi cho hắn. Nhưng hắn ngoại trừ hàng năm đến tế bái Linh Nhi ra, có lẽ hắn cũng có mục đích khác.” Vương Nguyên Vinh trừng mắt nhìn Vương Thiên Đoan nói.
“Phụ thân, Đông Võ vương đã thay đổi, bằng không hắn sẽ không giao binh quyền ra ngoài.” “Ngay cả quyền lực trong tay cũng không cần, hắn cần gì phải nhìn chằm chằm Thương Long Toái Phiến không buông.”
Vương Thiên Đoan biết phụ thân đang nói gì, hắn cũng hiểu rõ đối với Thương Long Toái Phiến, Quy Vân sơn trang quả thật cất giấu một Thương Long Toái Phiến.
“Ngươi nghĩ thật đơn giản, ai biết hắn có phải cố ý liên thủ với hoàng thất diễn kịch hay không, lấy chuyện cười lớn nhất của hắn lừa gạt người trong thiên hạ.”
Vương Nguyên Vinh không tin người dã tâm bừng bừng như vậy nói thay đổi là thay đổi, trong đó khẳng định có bí mật không ai biết.

“Vậy chúng ta duy trì thái độ như trước đối với hắn là được rồi, không tiếp cận không giao tiếp, hoàn toàn coi hắn không tồn tại.”
Vương Thiên Đoan không thay đổi được thái độ của phụ thân, hơn nữa phụ thân nói có lý, duy trì thái độ trước kia là được rồi.
“Đi xuống đi, an bài tốt toàn bộ, nhiều người sẽ loạn, tất cả đều phải cẩn thận đối đãi.”
“Hiểu rồi, ta sẽ xử lý mọi thứ.”
Vương Thiên Đoan gật đầu lui xuống.
Bá Đao hội.
“Đại trưởng lão, hành động thất bại, toàn bộ người của chúng ta đều bị giết.”
Một thủ hạ bẩm báo với đại trưởng lão Bá Đao hội Giang Mông Phong.
“Hành động thất bại? Sao lại thất bại?”
Giang Mông Phong lạnh lùng, có lộ tuyến hành tung cụ thể và tình huống nhân số hộ vệ, việc bắt lấy tiểu thư Quy Vân sơn trang vốn là một chuyện dễ dàng, như thế nào lại thất bại.
“Là Đông Võ vương, người của chúng ta đụng phải Đông Võ vương, cũng là người của Đông Võ vương giết chúng ta.”
Thủ hạ vội vàng cúi đầu bẩm báo.
“Đông Võ vương, thì ra là như thế, hàng năm vào lúc này Đông Võ vương đều sẽ đi Quy Vân sơn trang, không ngờ người của chúng ta lại xui xẻo đụng phải Đông Võ vương.”
“Xem ra vận khí của chúng ta hơi kém, bỏ đi, bắt không được thì không được, hành động của chúng ta vẫn không thay đổi.”
Giang Mông Phong phất tay bảo thủ hạ đi ra ngoài, nói với người trong phòng.
“Đại trưởng lão, việc này có thể khiến Quy Vân sơn trang có phòng bị đối với chúng ta hay không?”
Đàm Tinh Khải, một trong những trưởng lão nói.
“Quy Vân sơn trang phòng bị chúng ta còn ít sao, dù bọn họ phòng bị chúng ta, bọn họ sẽ nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ tấn công Quy Vân sơn trang vào ngày sinh nhật lão trang chủ đời trước của bọn họ sao?”
“Dù bọn họ nghĩ đến, bọn họ có thể làm ra được bao nhiêu phòng ngự chứ? Chúng ta đã chuẩn bị cho ngày này nhiều năm, tốn hơn phân nửa nội tình mời tới viện trợ bên ngoài chính là vì ngày này.”
“Chỉ cần không có thế lực siêu nhiên nhúng tay vào, ai cũng không thay đổi được trận chiến của chúng ta với Quy Vân sơn trang.”
Giang Mông Phong hùng hổ nói, hắn tràn ngập hận ý đối với Quy Vân sơn trang, ai bảo nhi tử của hắn cũng chết ở trên tay Quy Vân sơn trang.

Chúng trưởng lão trong phòng nhìn nhau một cái cũng không có gì để nói, đây là do Đao vương định ra, ai cũng không thể thay đổi được kế hoạch này.
Hoàng Đông Kiệt tới trước một ngôi mộ ở phía sau Quy Vân sơn trang, trong mộ chính là thê tử quá cố của hắn là Vương Vũ Linh, xung quanh mộ rất sạch sẽ, rõ ràng phần mộ có người quản lý.
Hoàng Đông Kiệt vừa tới gần mộ, tinh thần lực vô cùng cường hãn của hắn cảm giác được thứ gì đó.
“Hay lắm, nhạc phụ tiện nghi của ta cũng thật sự biết giấu đồ, vậy mà lại mang Thương Long Toái Phiến giấu ở trong ngôi mộ thê tử đã khuất của ta.”
Trong mộ có năng lượng kỳ dị yếu ớt, hắn rất quen thuộc năng lượng kỳ dị này, Thương Long Toái Phiến độc quyền độc đáo, Hoàng Đông Kiệt không cần đoán cũng biết trong mộ cất giấu một Thương Long Toái Phiến.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng bội phục sự lão luyện của nhạc phụ tiện nghi của hắn, biết hắn thật lòng đối với vong thê, biết hắn không chút bất kính đối với vong thê.
Hiểu được ý niệm trong đầu hắn, dùng chỗ không ngờ nhất làm nơi an toàn nhất cất giữ vật, đây tuyệt đối là chỗ nguyên chủ không thể tưởng tượng được.
Nhưng người tính không bằng trời tính, nhạc phụ tiện nghi của hắn sao có thể ngờ nguyên chủ sớm đã không còn là nguyên chủ.
“Lấy ra hay là không lấy ra nhỉ?”
Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một lát, hắn quyết định lấy ra, Quy Vân sơn trang căn bản không có năng lực thủ hộ Thương Long Toái Phiến, giữ lại cũng là tai họa, còn không bằng đưa cho hắn còn tốt hơn.
Cảm giác phía sau núi không có người, hắn bảo mấy thủ hạ nhanh chóng đào mộ, mấy Tông Sư cường giả đào mộ rất nhanh, trong chốc lát đào quan tài ra.
Hoàng Đông Kiệt không mở quan tài ra, theo phương hướng cảm giác, hắn đi tới một góc quan tài, một tay ấn xuống, một cái móc ẩn của quan tài xuất hiện.
Lấy Thương Long Toái Phiến bên trong ra, cảm giác là hàng thật cũng không nghĩ nhiều, thu vào trong tay áo càn khôn, vội vàng bảo bọn người Bạch Lão chôn quan tài trở lại.
Chờ Bạch Lão bọn họ chôn mộ phần xong, che giấu giống như lúc trước, bọn người Bạch Lão trốn vào chỗ tối.
“Vừa đến đào đã mộ của ngươi, người làm trượng phu như ta làm hơi không xứng đáng, nhưng ta nghĩ ngươi có thể thông cảm cho ta.”
“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.” (*)
(*) Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
“Vật này không phải ai cũng có thể có được, hay là giao cho ta bảo quản tốt hơn.”
“Tuy rằng Thương Long Toái Phiến đối với ta mà nói có cũng được, không có cũng không sao, nhưng lấy nó làm mồi câu cũng là một chuyện rất thú vị.”
“Đối với những điều thú vị, ta tin rằng thê tử như ngươi sẽ hỗ trợ trượng phu của ngươi chơi nhiều hơn một chút.”
Hết chương 93.

Bạn cần đăng nhập để bình luận