Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 182. Làm ầm ĩ!




Quy Vân sơn trang.
“Chuyện gì xảy ra vậy, vì sao triều đình lại sốt ruột làm lộ hắn ra như vậy?”
“Quá không nên, hắn đã thức tỉnh ý cảnh võ đạo, cho hắn thêm mấy chục năm nữa hắn nhất định sẽ trở thành đại Tông Sư.”
“Một Thanh Châu làm sao có thể cùng một đại Tông Sư đánh giá bình luận, chiếm được Thanh Châu thì như thế nào, Hoàng Đông Kiệt còn chưa bước qua một bước đã bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió.”
“Đây không phải là quậy cho ánh mắt của các đại Tông Sư khác đều đặt ở trên người Hoàng Đông Kiệt hay sao, nếu như chuyện của Thanh Châu chọc giận các đại Tông Sư khác thì không phải là gây họa sát thân cho Hoàng Đông Kiệt sao?”
“Hoàng Đông Kiệt không phải không hiểu điểm này, vì sao hắn còn ở Thanh Châu làm bậy?” Vương Nguyên Vinh nghĩ không ra, hắn không hiểu vì sao triều đình lại làm lộ át chủ bài Đông Võ Vương ra, chẳng lẽ Thanh Châu còn quan trọng hơn một người có tư cách đại Tông Sư sao? “Hay là nói đây là mưu kế của Hoàng Đông Kiệt, dùng bản thân làm mồi nhử, phối hợp trấn sát một vị đại Tông Sư nào đó?”
Vương Nguyên Vinh suy diễn ra một chuyện nhưng hắn không dám xác định, chỉ có thể phái người thời thời khắc khắc chú ý tình hình chiến tranh Thanh Châu.
Cao Hồng phủ.
“Bây giờ chúng ta có bao nhiêu binh mã?”
“Tình hình trong thành thế nào?”
“Trấn Võ quân có dị thường gì không?”
“Trợ giúp của Thiên Hùng quân và Bình Thế quân khi nào đến?”
Nghe tin Trấn Võ quân đã đến dưới chân cửa thành, cả người hắn vừa vội vừa hoảng hốt liên tục hỏi La Lý Bác.
“Giáo chủ, tình hình không phải rất tốt, tuy rằng chúng ta đã tập hợp binh lực các chỗ về Cao Hồng phủ nhưng binh lực bây giờ của chúng ta chỉ có hơn chín vạn người, ngay cả mười vạn cũng không tới.”
“Sao có thể như thế, chúng ta có rất nhiều tín hữu.”
Đới Cao Hàng không đợi La Lý Bác nói cái khác, chỉ nghe được chuyện này hắn đã nóng nảy. Tín đồ chính là binh lực, có nhiều tín đồ như vậy ở đây mà sao binh lực lại ít như vậy.
“Giáo chủ, ngươi đã quên rồi sao, lúc trước bốn mươi vạn đại quân đã có đa số tín đồ của chúng ta.”
“Một trận nước lớn làm đa số tín đồ của chúng ta đã biến mất.”
“Hơn nữa liên tục bại trận, khiến cho tín ngưỡng còn sót lại trong thành đối với chúng ta nháy mắt sụp đổ, bọn họ đã không còn ủng hộ chúng ta nữa.”
“Phiền toái hơn chính là uy danh của Đông Võ Vương càng ngày càng thịnh vượng, dẫn đến sĩ khí của chúng ta thấp, thậm chí có xuất hiện binh lính đào ngũ.”
“Tình hình trong thành cũng không ổn định, những người thân cận chúng ta ai nấy đều bối rối bất an, người thân cận triều đình bị chúng ta trấn áp bắt đầu liên tiếp gây sự.”
“Trấn Võ quân không có động tĩnh, bọn họ dựng trại ở nơi cách xa cửa thành mười dặm, nhưng bọn họ càng yên tĩnh lại càng chứng tỏ bọn họ có động tác lớn.”
“Thiên Hùng quân trợ giúp chúng ta nhanh nhất cũng phải mất bảy ngày mới có thể chạy tới, Bình Thế quân cách chúng ta xa, cực nhanh chạy tới cũng phải mất tám chín ngày.”
La Lý Bác cũng không nói nhảm, trả lời tất cả các vấn đề Đới Cao Hàng hỏi trong một lần.
“Bảy ngày? Chúng ta có thể giữ thủ thành trong bảy ngày không?”
Với tính chất dễ thủ khó công của Cao Hồng phủ, bảo vệ Cao Hồng phủ trong bảy ngày tuyệt đối có thể nắm chắc, nhưng bại chiến trước đó khiến hắn sinh ra bóng ma tâm lý đối với Đông Võ Vương.
Hắn sợ mình không phòng được âm mưu quỷ kế của Đông Võ Vương.
“Có thể, giao chiến ở bên ngoài có rất nhiều nhân tố không xác định ảnh hưởng đến chiến cuộc, nhưng thủ thành lại là một chuyện khác.”
“Chỉ cần không giống Hưng An phủ bị lừa mở cửa thành, với phòng ngự cường đại của Cao Hồng phủ, tuyệt đối có thể chống lại sự tấn công của Trấn Võ quân hơn nửa tháng.”
La Lý Bác hiểu rõ phòng ngự của Cao Hồng phủ, dù binh lực của bọn họ chỉ có hơn chín vạn nhưng bọn họ cũng có thể dựa vào tính chất dễ thủ khó công của Cao Hồng phủ mà ngăn cản được sự tấn công của Trấn Võ quân .
Muốn phá thành, Trấn Võ quân phải tới ít nhất ba mươi vạn đại quân tấn công, hoặc là trong Cao Hồng phủ xảy ra vấn đề.
Nếu không trong vòng nửa tháng, Trấn Võ quân đừng hòng công phá Cao Hồng phủ.
“Vậy lương thảo của chúng ta...”
Đới Cao Hàng nghe xong lòng tin đã trở lại, chuẩn bị tốt việc thủ thành, hắn lo lắng vấn đề tiêu hao lương thảo.
“Lương thực chúng ta có, lúc giáo chủ ngươi hạ lệnh điều ba vạn thủ thành quân Tân Dương phủ đến Cao Hồng phủ, ta cũng đã sai người chuyển lương thực dự trữ Tân Dương phủ tới Cao Hồng phủ.
“Với lượng lương thảo của chúng ta bây giờ, dù chúng ta bị Trấn Võ quân vây chết, lương thực của chúng ta cũng có thể đủ ăn ba tháng.”
La Lý Bác bình tĩnh nói.
“Tốt tốt tốt, lương thực không thành vấn đề. Chỉ cần nội bộ chúng ta không xảy ra vấn đề gì, Trấn Võ quân đừng mơ tưởng công phá Cao Hồng phủ.”
“Quân sư, trong thành giao cho ngươi, nếu có người gây sự thì giết!”
“Vâng, giáo chủ.”
Trận doanh Trấn Võ quân
“Vương gia, chúng ta nhận được tin tức, Thiên Hùng quân và Thiên Bình quân đã tập kết quân đội trợ giúp Thiên Thần quân, với tốc độ hành quân của bọn họ, nhanh nhất bảy ngày sẽ chạy tới nơi này.”
Đinh Chính Trạch bẩm báo với Hoàng Đông Kiệt.
“Chuyện trong dự liệu!”
Hoàng Đông Kiệt nửa híp mắt nằm trên ghế đu bình tĩnh trả lời một câu.
“Vương gia, có phải ngươi có biện pháp công phá Cao Hồng phủ trong bảy ngày hay không?” Trương Hải Hoa thấy Hoàng Đông Kiệt lắc lư trên ghế đu, một dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã, nội tâm chắc chắn Đông Võ vương đã có sách lược tốt.
Điều này khiến cho tâm tình hắn rất kích động, lúc trước hắn còn lo lắng Đông Võ Vương đối với trận chiến công thành không có cách nào, thì ra là hắn nghĩ nhiều.
Đông Võ Vương liên tục sáng tạo kỳ tích, làm sao có thể không sáng tạo ra kỳ tích mới chứ. “Còn phải hỏi sao, nếu trong lòng ta không có sách lược tốt, ta sẽ không nhàn nhã như vậy.” Hoàng Đông Kiệt vẫy tay với binh lính bên cạnh, binh lính lập tức hiểu, cung kính lấy một gói hạt dưa ra đưa cho Hoàng Đông Kiệt.
“Vương gia, sách lược tốt của ngươi là gì?”
Ba người Trương Hải Hoa rất kích động, lại một lần nữa được đại thần dẫn bay, bọn họ có thể không kích động sao.
Hết chương 182.

Bạn cần đăng nhập để bình luận