Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 492. Giở trò lưu manh




"Thế nào, chê ta còn sống, ngươi không phải cũng từng cầu xin cho ta, cầu xin Hắc Đế tha cho ta một mạng ư?"

"Ở trong động đá vôi, ngươi đã cứu ta một mạng, ta cầu xin cho ngươi không có gì đáng nói. Chỉ có điều, ngươi cũng sống sót gia nhập vào Thiên Yêu thành, làm gì còn muốn trở về quấn lấy ta."

"Bởi vì ngươi chính là người mà ta chờ đợi!"

"Không phải, ta không phải, ngươi đừng nói mò."

Lục Thế Viễn liên tục phủ nhận, Bạch Liên Ngọc rất đẹp, vóc người cũng đầy đặn hơn nhiều so với Khả Nhi.

Lúc nàng ôm, thật sự có dư vị, cái này Lục Thế Viễn có thể khẳng định, nhưng hắn không phải nam nhân hoa tâm, gặp một người yêu một người.

"Ta không quan tâm, người cùng ta bái đường thành thân là ngươi, ngươi chính là phu quân của ta."

Bạch Liên Ngọc thấy Lục Thế Viễn củi gạo dầu muối đều không vào, nàng trực tiếp chơi trò vô lại.

"Thế Viễn, nàng lại có thể coi là thật."

"Vậy ngươi cứ thôi nàng, bây giờ có thể viết thư thôi vợ cho nàng."

Khả Nhi nhìn thấy Bạch Liên Ngọc còn dây dưa Lục Thế Viễn không buông, liền nghĩ kế nói.

"Nữ nhân nhà ngươi có chuyện gì vậy, vì sao cứ gây sự với ta khắp nơi."

"Ngươi thích phu quân ta, ta hiểu, ta cũng không phản đối phu quân ta nạp thêm một tiểu thiếp hoặc là bình phòng."

"Ta để ngươi vào cửa không phải là không thể, tại sao ngươi cứ cắn lấy ta không tha, chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm phu quân ta."

"Quá tham lam rồi, ngươi dựa vào cái gì mà muốn độc chiếm, chỉ dựa vào tư cách này của ngươi, ngươi nghĩ cũng hay đấy!"

Bạch Liên Ngọc nói xong liền ưỡn ngực, bày ra vóc dáng đường cong gợi cảm không thể nghi ngờ ở trước mặt Khả Nhi.

Hơi thở của Khả Nhi có chút tăng thêm, vóc dáng của nàng là có chút quyến rũ, nhưng so với vóc dáng quyến rũ của ngự tỷ Bạch Liên Ngọc, còn kém hơn rất nhiều.

Ghê thật!

Lý Tuyết Trân cúi đầu nhìn một cái, rồi nhìn lại Bạch Liên Ngọc, nàng tự ti rồi.

"Khả Nhi, đừng để ý tới nàng, để nàng tự luyến đi."

Lục Thế Viễn an ủi Khả Nhi, mua cái trâm cài tóc vừa rồi, đeo lên trên đầu Khả Nhi.

"Phu quân, người ta thì sao!"

Bạch Liên Ngọc kéo cánh tay của Lục Thế Viễn làm nũng nói.

"Được, cho ngươi."

Lục Thế Viễn không chịu nổi, vội vàng tránh thoát cánh tay của Bạch Liên Ngọc, tùy tiện cầm một cái trâm cài tóc rồi mua, đưa đến tay của Bạch Liên Ngọc.

Mặc dù trâm cài tóc lựa chọn rất tùy ý, nhưng Bạch Liên Ngọc lại như nhặt được trân bảo, nàng cười rất xinh đẹp, vô cùng trân trọng trâm cài tóc trong tay.

"Phu quân, thế nào, đẹp không?"

Bạch Liên Ngọc cài trâm lên, mong đợi muốn có được câu khẳng định của Lục Thế Viễn.

"Đẹp"

Lục Thế Viễn tùy ý liếc mắt, lại cảm giác được Khả Nhi bên cạnh oán khí tăng cao, chỉ có thể thuận miệng trả lời một câu. Có được sự khẳng định, dù cho Lục Thế Viễn thái độ cho có lệ, trong lòng của Bạch Liên Ngọc cũng rất vui.

"Thật ngưỡng mộ, khi nào ta mới có thể được nữ hài tử theo đuổi đây."

Quy Tiểu Thánh cùng Hằng mới gia nhập vào Trảm Yêu ty, không quen thuộc lắm đối với kinh thành, liền ra ngoài làm quen hoàn cảnh một chút, ai ngờ rằng nhìn thấy cảnh náo nhiệt như vậy.

Hơn nữa nhìn thấy tình yêu thuần mỹ lại đơn thuần của Bạch Liên Ngọc đối với Lục Thế Viễn, Quy Tiểu Thánh tỏ ra rất ngưỡng mộ.

"Nhân loại kia tên Lục Thế Viễn, là một trong tứ đại thiên tài của kinh thành, chỉ cần không chết, tiền đồ của hắn không thể hạn lượng, có nhiều nữ hài tử thích hắn là rất bình thường."

"Nếu như người muốn có đãi ngộ như hắn, vậy ngươi phải cố gắng tu luyện tới cấp bậc Yêu Vương, đến lúc đó ngươi muốn cái gì cũng có."

Hằng ăn bánh rán nói.

"Yêu Vương? Ta được sao, yêu quái bình thường độ kiếp cửu tử nhất sinh, yêu loại đặc thù ngoại trừ Hắc Đế ra, ta còn không biết có ai độ kiếp thành công."

"Hắc Đế có thể là lão tổ của ngươi, lão tổ ngươi cũng thành công, ngươi nên có lòng tin đối với bản thân."

"Cũng không có chứng cứ chứng minh Hắc Đế chính là lão tổ ta, suy đoán như vậy luôn cảm giác có chút giả."

Ánh mắt của Lý Tuyết Trân quét về phía đám người xung quanh, khi nàng nhìn thấy Hằng cùng Quy Tiểu Thánh, ánh mắt sửng sốt.

"Làm sao có thể, trên người hắn làm sao cũng có khí vận?"

Lý Tuyết Trân liếc nhìn Quy Tiểu Thánh, xác định trên người hắn thật sự có khí vận, nàng kinh ngạc.

"Chuyện gì vậy, khí vận trên người của hắn không thua kém Lục Thế Viễn, không đúng, là tương xứng."

"Làm sao có thể tương xứng, có hai khí vận chi tử, điều này sao có thể."

Ánh mắt của Lý Tuyết Trân so sánh mấy lần ở trên người của Quy Tiểu Thánh cùng Lục Thế Viễn, phát hiện khí vận trên người hai bọn họ tương xứng, Lý Tuyết Trân bị choáng váng.

"Ba"

Lục Thế Viễn bị hôn, là Bạch Liên Ngọc làm.

"Ngươi, ngươi"

Lục Thế Viễn ngây người ngay tại chỗ, Khả Nhi tức giận chỉ vào Bạch Liên Ngọc, nàng không biết Bạch Liên Ngọc vì sao không biết xấu hổ như thế.

"Trước đây ta rụt rè, ta bỏ lỡ hắn, bây giờ là cuộc sống mới, ta dám yêu dám hận, không muốn bỏ lỡ."

"Tiểu nam nhân, đây là trâm cài tóc đáp lễ, tỷ tỷ yêu ngươi quá."

Bạch Liên Ngọc có chút biến đổi thất thường, lúc thì điềm đạm đáng yêu, lúc thì ngự tỷ biết chọc ghẹo, lúc thì tư thái của cọp cái, trời mới biết nàng có mấy tư thái.

Nàng là nửa thi nữa quỷ, có hai thân thể, tính cách có lúc chuyển hoá hướng thi tính, có lúc chuyển hóa hướng quỷ tính, có lúc chuyển hóa hướng nhân tính, biến hoá đa dạng cũng không phải là không thể.

Chọc ghẹo Lục Thế Viễn xong, Bạch Liên Ngọc liền đi vào trong đám người biến mất.

"Làm sao vậy, ngươi còn rất hưởng thụ có phải không?"

Nhìn thấy Lục Thế Viễn đờ ra nhìn về hướng Bạch Liên Ngọc rời đi, thêm với hồng ấn trên mặt, khuôn mặt của Khả Nhi cũng xụ xuống.

"Không, không có, nàng là Yêu Vương, động tác của nàng quá nhanh, ta không phản kháng được."

Lục Thế Viễn lau hồng ấn trên mặt kêu oan nói.

"Nói cách khác nàng giỡ trò lưu manh đối với ngươi, ngươi không phản kháng được thì mặc cho nàng bày bố."

Khả Nhi nổi giận đùng đùng, như thể Lục Thế Viễn trả lời không tốt, nàng sẽ bùng nổ.

"Không phải, ta không phải loại người như vậy."

“Đúng, ngươi không phải loại người như vậy, nhưng nàng là vậy!"

Khả Nhi tức giận chạy đi.

"Còn không mau đuổi theo."

Lý Tuyết Trân nói với Lục Thế Viễn.

"Nhưng ngươi"

"Ta là Công Chúa, đương nhiên có cường giả đang âm thầm bảo vệ ta, thêm với nơi này là kinh thành, ta có thể có chuyện gì chứ, mau đuổi theo đi."

Lục Thế Viễn gật đầu, sau khi biểu thị cảm tạ với Công Chúa liền đuổi theo Khả Nhi.

"Hai vị chính là Ngự Thường Sứ, có thể dẫn ta đi dạo một chút hay không?"

Lý Tuyết Trân chặn lối đi của Quy Tiểu Thánh và Hằng lại nói.

Hết chương 492.

Bạn cần đăng nhập để bình luận