Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 152. Khách không mời!




“Các ngươi cảm thấy Đông Võ vương thật sự có biện pháp phá khốn cảnh thế cục Thanh Châu sao?”
Đinh Chính Trạch hỏi hai người khác.
“Ta không tin, đại thống soái hiểu rõ thế cục Thanh Châu hơn bất luận kẻ nào mà cũng không có cách nào phá cục, Đông Võ vương mới tới chưa hoàn toàn hiểu rõ Thanh Châu...”
“Chỉ nghe ngóng Thanh Châu từ chỗ chúng ta mà đã nói là có ý tưởng, các ngươi tin sao, dù sao ta cũng không tin.”
Lư Vũ Long không cảm thấy Đông Võ vương có thể biến bất lợi của bọn họ thành ưu thế, một người ngoài vừa tới Thanh Châu làm sao có thể chỉ nghe tin tức một chiều đã có kế hoạch phá cục.
Trên đời sao có thể có người như thế tồn tại!
“Ta nghĩ Đông Võ vương có thể thật sự có biện pháp để chúng ta phá cục, nói không chừng hắn còn có thể để chúng ta thu phục một hai phủ.”
Phan Vũ Trác vẫn không nói gì.
Hắn nhìn ra Hoàng Đông Kiệt có lòng tin, phần tin tưởng này rất thuần túy, điều này khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng phần cảm giác kỳ quái này ngược lại khiến cho hắn tin Hoàng Đông Kiệt một phần.
“Ngươi đang nói giỡn phải không, còn thu phục một hai phủ, sao ngươi không nói hắn thu phục toàn cảnh Thanh Châu luôn đi!”
Lư Vũ Long cảm thấy đồng bọn suy nghĩ hơi viển vong, thế cục Thanh Châu đã cố định, làm sao có thể vì một người ngoài mà phát sinh thay đổi kinh thiên động địa.
“Không nói nữa, chúng ta phải cẩn thận đề phòng tông sư thần tiễn thủ của địch nhân.”
Vừa đến bộ chỉ huy, rất nhiều tướng quân trung cấp đã sớm có mặt.
Thật ra ba người Đinh Chính Trạch không có ở đây, những tướng quân trung cao cấp này cũng có thể mượn đặc tính dễ thủ khó công của Thiên Đỉnh Vân Nhai ngăn cản quân địch nhân xâm phạm.
Không có mặt cũng không sao, nếu như có, lòng người Trấn Võ quân trên dưới tăng vọt, càng có thể dễ dàng đối phó địch nhân xâm phạm.
“Khí thế Trấn Võ quân tăng vọt, xem ra Trương Hải Hoa chưa chết, đáng ghét, bị lão gia hỏa này nhăt về một cái mạng.”
Mã Niên Thắng, một trong hai đại tướng dưới tay Đới Cao Hàng, cũng là thống soái của mười lăm vạn Thiên Thần quân lúc này, Mã Niên Thắng thấy binh lính Trấn Võ quân thủ thành khí thế tăng vọt thì đoán là Trương Hải Hoa chưa chết, nếu chết rồi thì Trấn Võ quân lại có một cảnh tượng khác.
Thấy sĩ khí Trấn Võ quân tăng cao, Mã Niên Thắng biết nếu tiếp tục thì tổn thất của hắn sẽ rất lớn, vì thế hắn hạ lệnh rút lui.
Ba người Đinh Chính Trạch thấy Thiên Thần quân lại rút lui lần nữa cũng không để trong lòng nhiều, Thiên Thần quân qua lại bảy tám lần như vậy, bọn họ đã sớm quen rồi.
Vừa mới dặn dò xong một ít chuyện giải quyết hậu quả, bọn họ đã bị Hoàng Đông Kiệt gọi đi. “Có phải ta hạ mệnh lệnh thì các ngươi sẽ phục tùng vô điều kiện?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi ba người Đinh Chính Trạch.
“Đúng vậy, xin vương gia phân phó.”
Ba người Đinh Chính Trạch liếc nhau một cái, cúi đầu trả lời với Hoàng Đông Kiệt.
“Vậy được rồi, các ngươi cứ làm theo những gì viết trên đây.”
Hoàng Đông Kiệt đưa một tờ giấy tới, ba người Đinh Chính Trạch nhận lấy, càng nhìn sắc mặt càng không ổn.
“Đã phục tùng vô điều kiện, vậy còn không mau đi làm!”
Hoàng Đông Kiệt thấy ba người Đinh Chính Trạch truyền đến ánh mắt khó hiểu, hắn không giải thích gì, phất tay để ba người Đinh Chính Trạch đi ra ngoài, dựa theo mệnh lệnh hắn viết trên giấy đi làm.
Ba người Đinh Chính Trạch thấy Đông Võ vương nói xong nhìn bản đồ toàn diện Thanh Châu, toàn bộ quá trình đều yên lặng, không để ý tới bọn họ.
Không có cách gì, bọn họ không quấy rầy Hoàng Đông Kiệt xem bản đồ, dựa theo nội dung trên giấy an bài mà đi làm.
Hoa cúc an cổ lan đầy núi đang phơi bày vẻ đẹp của chúng, ai ngờ lúc này có khách không mời mà đến.
“Chính là nơi này, thấy hoa dại khắp núi rừng không, thu hoạch toàn bộ!”
Lư Vũ Long dẫn mấy ngàn binh lính không ngừng vó ngựa đi tới mục tiêu, thấy hoa này chính là thứ Đông Võ vương muốn, cũng không do dự ra lệnh cho thủ hạ thu hoạch.
Qua rất lâu, đám người Lô Vũ Long rốt cục cũng thu hoạch hết đám hoa cúc an cổ lan trên núi. Nhìn từng chiếc xe ngựa chứa đầy hoa cúc an cổ lan, Lư Vũ Long buồn bực quá, cũng nghĩ không ra vì sao Đông Võ vương muốn nhiều hoa dại như vậy, không có tác dụng gì, cho heo ăn sao, heo cũng không ăn thứ này.
Nghĩ không ra, Lư Vũ Long cũng lười nghĩ, coi như Đông Võ vương tùy hứng là được rồi.
Hắn mang những bông hoa dại này trở về, nửa đường hắn thấy một đám người Đinh Chính Trạch đang bận rộn thu hoạch cỏ mạn kim bối mẫu.
Thật bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể để người của hắn hỗ trợ thu hoạch cỏ mạn kim bối mẫu.
“Các ngươi nói xem, rốt cuộc vương gia muốn làm gì, kêu chúng ta thu hoạch nhiều hoa dại cỏ dại vô dụng như vậy có ích lợi gì.”
“Chẳng lẽ vương gia còn muốn dùng hoa dại cỏ dại chôn địch nhân sao?”
Lô Vũ Long thấy thủ hạ đang bận rộn, hắn thì tìm hai người Đinh Chính Trạch càu nhàu.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì, chúng ta lại không ngăn cản được Đông Võ vương, tùy hắn làm bậy. Bây giờ ta hy vọng đại thống soái có thể sớm tỉnh lại, như vậy chúng ta không cần cùng Đông Võ vương làm bậy.”
Đinh Chính Trạch cũng bị hoàng Đông Kiệt làm cho choáng váng bởi một loạt động tác, Đông Võ vương đã làm gì, thu thập lượng lớn dã hoa dã thảo, thu thập lượng lớn trang phục Thiên Thần quân, chuẩn bị mấy vạn khăn mặt ngâm dung dịch thuốc kỳ quái, chế tạo thiết giáp kỵ binh hạng nặng. Mỗi một hạng mục khối lượng công việc đều rất lớn, Đông Võ vương cụ thể muốn làm gì cũng không nói với bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy Đông Võ vương đang làm bậy. “Thu thập trang phục Thiên Thần quân thì có thể hiểu được, ngụy trang dáng vẻ địch nhân đánh lén địch nhân cũng được, chế tạo thiết giáp kỵ binh hạng nặng thì chính là tốn thời gian.”
“Đông Võ vương muốn nhiều kỵ binh thiết giáp hạng nặng như vậy để làm gì, thiết giáp kỵ binh hạng nặng bình thường ở bình nguyên xung phong hãm trận mới có hiệu quả.”
“Khu vực núi của chúng ta có rất nhiều sơn cốc sơn câu tồn tại, nếu Đông Võ vương dùng kỵ binh thiết giáp hạng nặng đối phó Thiên Thần quân trong hoàn cảnh này không phải là ngốc lắm sao?”
Hết chương 152.

Bạn cần đăng nhập để bình luận