Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 433. Thấy chết không cứu!




Đằng Sơn nghe vậy biết Huyền Thanh không nói thật với hắn nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, làm tốt công việc của mình là được.
Hôm đó Huyền Thanh dẫn đội ngũ thương nhân của hắn xuất phát.
Vì để kinh doanh không xảy ra chuyện bất ngờ, hắn chiêu binh mãi mã được rất nhiều yêu hữu dụng.
Ví dụ như vì không quấy nhiễu của dân chúng nhân loại và đề cao phẩm cấp đội ngũ thương nhân, hắn cố ý chiêu mộ mê vụ yêu, hoa yêu và tỏa nột yêu. (tỏa nột: kèn sona).
Đội ngũ chưa tới, tiếng kèn đến trước, tiếp theo là cánh hoa trải đường, bốn phía sương mù vờn quanh.
Dân chúng nhân tộc nghe được tiếng kèn sona và thấy sương mù quỷ dị dần dần nổi lên, tự nhiên biết có yêu quái xuất hiện, từ đó tránh được đội ngũ buôn bán của bọn họ.
Mà tán yêu cùng tiểu yêu tộc có thế lực vừa nghe động tĩnh cũng biết bọn họ tới, từ đó nếu có nhu cầu cũng lại đây giao dịch cùng bọn họ.
Phẩm cấp không thể thấp, chỉ là để hoa yêu phế thêm một ít cánh hoa mà thôi.
Cũng may trong đội ngũ thương nhân không thiếu nhất chính là linh đan diệu dược khôi phục yêu lực, chỉ cần yêu lực khôi phục, hoa yêu có thể nhanh chóng tái sinh vô số cánh hoa.
Đội ngũ hành thương của Huyền Thanh một đường đi tới, liên tiếp mấy ngày cũng không có giao dịch đàng hoàng, người tới gần như đều là một ít tán yêu lẻ tẻ.
Huyền Thanh cũng không thèm để ý đối với việc này vì bọn họ đi chưa đủ xa, yêu quái phụ cận có thể đi Thiên Yêu thành đều đi Thiên Yêu thành.
Hành thương không phải dựa vào thời gian ngắn có thu nhập, mà là dựa vào thời gian dài nước chảy dài, yêu quái thọ mệnh dài, bọn Huyền Thanh đều chuẩn bị từng bước một tới. Thôn Ngưu Tử.
Mười mấy thôn dân ở trong từ đường ầm ĩ không thể giải thích, không vì cái gì khác mà chỉ vì mùa màng trên đồng.
Thời tiết quỷ quái này không biết xảy ra chuyện gì, đã gần một năm không mưa nữa.
Nếu tình trạng này tiếp diễn, mùa màng họ đã dày công trồng trọt sẽ không thể tồn tại được. “Không cầu thần, ngươi lại muốn đi cầu yêu quái, ngươi đây là muốn chết, còn muốn lôi kéo người trong thôn chúng ta đặt cược sao?”
Rất nhiều dân làng theo bản năng sợ yêu quái, cảm thấy yêu quái giết người không chớp mắt. Bọn hắn trốn yêu quái còn chưa kịp mà thôn trưởng của bọn họ lại chuẩn bị muốn đi tiếp xúc yêu quái, đây không phải là chê mạng dài quá hay sao.
“Ta đã tìm hiểu đám yêu quái đó, bọn chúng đi ra từ Thiên Yêu thành, mục tiêu của bọn họ là làm ăn với yêu quái khắp nơi.”
“Bọn họ đi ra gần một tháng, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy có dân chúng bị bọn họ hại.”
“Vì lợi ích của cây trồng, chúng ta phải tiếp xúc với họ.”
Thôn trưởng thật sự cùng đường mới không thể không làm ra lựa chọn mạo hiểm như vậy. “Thôn trưởng, yêu quái hại người còn ít sao, dù đám yêu quái khinh thường đả thương đến tính mạng chúng ta, chúng ta lấy cái gì đi cầu bọn chúng?”
“Bản chất của chúng là thương nhân, chúng sẽ không làm ăn thua lỗ.”
Một số dân làng thấy rõ bản chất nói.
“Cây trồng không sống được chúng ta cũng không sống nổi, bất kể làm trâu làm ngựa, trước tiên cầu xin bọn họ rồi nói sau.”
Nghe vậy dân làng im lặng.
Thật vậy, cây trồng không sống được thì họ không thể sống sót.
Kèn đang thổi, thương nhân tiếp tục, bỗng nhiên đội ngũ thương nhân của Huyền Thanh dừng lại.
“Tại sao dừng lại?”
“Gia gia, có nhân loại chặn đường đi của chúng ta.”
“Thế mà là tu sĩ nhân loại, thực lực như thế nào, là tới buôn bán hay là tới tìm phiền toái?” Huyền Thanh vừa nghe có nhân loại ngăn đường liền cho rằng đó là tu sĩ nhân loại.
“Không phải tu sĩ nhân loại, là dân chúng bình thường.”
“A, dân chúng bình thường, bọn hắn trốn còn không kịp, sao còn có can đảm ngăn cản chúng ta?”
Huyền Thanh vừa nghe là dân chúng, nội tâm nổi lên lòng hiếu kỳ.
“Gia gia, khu vực này đã gần một năm không mưa, bọn họ vì hoa màu trên đất, mạo hiểm xin chúng ta thi triển yêu thuật cầu mưa.”
Thần Nguyên tìm hiểu rõ sau đó chạy trở về nói.
“Thú vị, không cầu thần phật, ngược lại đến cầu xin các yêu quái chúng ta, chỉ tiếc chúng ta đã khiến cho bọn họ thất vọng.”
“Gia gia, vì sao, thi triển yêu thuật cầu mưa đối với chúng ta mà nói rất dễ dàng, vì sao chúng ta lại không giúp bọn họ?”
Thần Nguyên không rõ hỏi.
“Chúng ta là yêu, sống chết của bọn họ không liên squan tới chúng ta, quan trọng nhất là chúng ta không thể mở ra tiền lệ này.”
“Nếu hôm nay chúng ta giúp bọn họ, về sau dân chúng nhân loại mỗi ngày đều đến cầu chúng ta, liệu chúng ta có phải giúp tất cả bọn họ hay không?”
“Chúng ta không phải là thần thánh giúp đỡ bọn họ, chúng ta là yêu vật bọn họ sợ hãi, giúp bọn họ nhất thời vui vẻ, nhưng bọn họ sẽ kính chúng ta như kính thần sao?”
“Không, chúng ta không thể so sánh với thần.”
“Có đôi khi giúp bọn họ không chỉ hại bọn họ, cũng hại chính chúng ta.”
“Ngươi còn trẻ, rất nhiều đạo lý ngươi còn chưa hiểu.”
Huyền Thanh hiểu rõ lòng người, giúp đỡ hay không thực ra đều là một vấn đề chí mạng. “Họ vẫn đang chặn đường, chúng ta nên làm gì?”
Thần Nguyên chọn tin tưởng gia gia, dù sao gia gia là lão giang hồ, bọn họ dựa vào kinh nghiệm của gia gia mà sống được đến bây giờ.
“Né tránh bọn họ sẽ khiến cho thế nhân cho rằng chúng ta sợ nhân loại bình thường, điều này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Thiên Yêu thành, chỉ cần dùng yêu lực ném bọn họ sang một bên là được.”
Thần nguyên gật đầu đi an bài.
Yêu phong thổi qua, một đám trưởng thôn Ngưu Tử ngã trái ngã phải bị thổi sang một bên, chờ bọn họ phản ứng lại, bọn người Huyền Thành đã rời đi.
“Thất bại rồi, tại sao, chúng ta đã làm gì sai?”
“Trời không mưa, thần không đáp, ngay cả yêu quái cũng làm như không thấy chúng ta.” Trưởng thôn Ngưu Tử chợt khóc lóc nói.
“Thôn trưởng, cầu người không bằng cầu mình, nếu trời không mưa thì chúng ta ra ngoài trăm dặm lấy nước về tưới hoa màu.”
“Nếu có hy vọng thì chúng ta phải thử.”
Một dân làng an ủi.
“Đúng vậy, cầu trời không được, cầu đất không linh, chúng ta cũng cần phải sống.”
Trưởng thôn Ngưu Tử chỉnh đốn lại, dẫn dân làng đi xa trăm dặm lấy nước tưới hoa màu cầu sinh.
Chỉ có điều giống như giọt nước bỏ bể, nhân lực làm sao tưới được mấy chục mẫu ruộng hoa màu, chỉ cần đi một vòng đã mệt đến gần chết.
“Ta sai rồi, có câu nhân lực định thiên, vì sao ta lại ngây thơ như vậy.”
Trưởng thôn Ngưu Tử quỳ gối trước cây trồng, nước mắt chảy ròng ròng, những thôn dân khác cũng trầm mặc nhìn cây trồng sắp héo rũ vì thiếu nước.
Hết chương 433.

Bạn cần đăng nhập để bình luận