Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 446. Từ chối!




“Ngươi cứ đi tìm nàng như vậy, ngươi thấy nàng dựa vào cái gì sẽ cứu chữa phụ thân ngươi.” “Đừng quên quy tắc của nàng, mỗi tháng ngày thứ tám nàng đến kinh thành chỉ chọn ba bệnh nhân may mắn để trị liệu.”
“Ba danh ngạch là dựa vào rút thăm trúng thưởng mà đến, vô số bệnh nhân ở kinh thành đều đang rút thăm trúng thưởng, ngươi cảm thấy ngươi có khả năng rút trúng một trong số đó sao?”
Mị Nương nói ra nguyên nhân ngăn cản Lục Thế Viễn.
“Ta chi tiêu tiền của ta. Dù có tốn bao nhiêu tiền ta cũng sẽ mua lại hạn ngạch của người khác.”
“Danh ngạch cấm mua bán, một khi phát hiện, danh ngạch hủy bỏ tại chỗ, đây chính là quy tắc của vị thần y đó.”
“Vậy làm thế nào, không có danh ngạch, phụ thân sẽ...”
Lục Thế Viễn nghe được danh ngạch khó có được như vậy, lòng nóng nảy lập tức bất an.
“Ta có biện pháp, không cần danh ngạch cũng có thể mời nàng ra tay trị liệu phụ thân ngươi.” Mị Nương trầm tư một lát, cuối cùng nói.
“Ngươi muốn gì?”
Lục Thế Viễn biết trời sẽ không rớt bánh miễn phí, hỏi Mị Nương muốn cái gì.
“Cõng cha ngươi theo ta!”
Mị Nương lắc đầu, để Lục Thế Viễn cõng phụ thân đuổi theo nàng.
Lục Thế Viễn lúc này đã đoán được phụ thân cùng hoa khôi có quan hệ nào đó, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, cõng hắn phụ thân vội vàng đuổi theo hoa khôi...
Đi khỏi Xuân Mãn lâu, Lâm Thiên Dương cùng Chung Bình Phàm lo lắng cũng đi theo.
“Có phải nàng rất thân thiết với phụ thân ngươi không?”
Lâm Thiên Dương nhìn hoa khôi phía trước, nghiêng người lén hỏi Lục Thế Viễn.
Lục Thế Viễn trừng mắt nhìn Lâm Thiên Dương một cái, dáng vẻ không có tâm tình trả lời câu hỏi này.
Chợ đen dưới lòng đất.
“Không thể tưởng được chợ đen dưới lòng đất được xây dựng trong đường nước ngầm, chỗ lớn như vậy cũng bị đào rỗng, cũng không biết là tác phẩm của ai.”
Đi theo Mị Nương tiến vào chợ đen dưới lòng đất, thấy thị trường chợ đen dưới lòng đất rộng lớn, Lâm Thiên Dương không khỏi cảm thán nói.
“Cái này ta cũng biết một chút, trước đây nó cũng không rộng lớn như vậy, chợ đen dưới lòng đất chợt biến thành dạng này nghe nói là do Bì Bì Thử đã dẫn đầu lũ chuột đi đào.”
“Vì lý do này, Bì Bì Thử đã trở thành một trong những người quản lý thị trường chợ đen ngầm.”
“Từ thái độ của những hộ vệ khác đối với nữ tử trước mắt này, có lẽ nàng cũng là một trong những người quản lý thị trường chợ đen dưới lòng đất.”
Chung Bình Phàm tâm tính cẩu thả quen rồi, rất ít chú ý đến những chuyện khác, suy đoán Mị Nương là một trong những quản lý chợ đen dưới lòng đất, hoài nghi thân phận Mị Nương. “Thị trường chợ đen dưới lòng đất có bao nhiêu nhà quản lý?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
Đối với nghị luận phía sau, Mị Nương không thèm để ý chút nào, rất nhanh nàng dẫn bọn Lục Thế Viễn đi vào trong y quán lớn nhất chợ đen dưới lòng đất.
“Các ngươi chờ ta ở đây, ta đi nói chuyện với thần y một chút.”
Mị Nương bảo Lục Thế Viễn ở trong phòng chờ không nên chạy loạn, nàng đi đàm phán điều kiện với Dạ Dung.
“Dạ Dung tỷ, Thiên Yêu thành còn chiêu mộ ta không?”
Tiến vào phòng làm việc của Dạ Dung, cùng Dạ Dung tám chuyện bát quái của nữ nhân một chút, Mị Nương tiến vào vấn đề chính.
“Chiêu mộ, đương nhiên chiêu mộ, chúng ta thành tâm mời yêu loại đặc thù mà.”
“Chỉ là có điều lúc trước không phải ngươi không muốn gia nhập Thiên Yêu thành chúng ta, như sao bỗng chốc đổi chủ ý rồi?
Dạ Dung tò mò hỏi.
“Ta muốn nhờ ngươi giúp ta cứu một người, đây chính là điều kiện ta gia nhập các ngươi.” Mị Nương không chàn chừ trả lời.
“Kỳ lạ, trước đây chúng ta đưa ra điều kiện cực kỳ phong phú, nếu như yêu quái khác biết thành chủ chúng ta có thể giúp hắn thành công độ kiếp, hắn sẽ không cần nghĩ ngợi liền gia nhập chúng ta.”
“Mà ngươi đối mặt với điều kiện này lại do dự một hồi rồi từ chối, nói cái gì mà ngươi muốn cuộc sống tự do tự tại, không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào ràng buộc bản thân.”
“Ngươi chính là yêu quái xem trọng tự do so hơn sinh mệnh, bây giờ lại vì một người mà quyết định gia nhập chúng ta.”
“Người này nhất định là nam nhân, ngươi thích nam nhân này đúng không?”
Dạ Dung cười hì hì dùng giọng điệu chắc chắn nói.
“Ngươi chỉ cần trả lời ta, ta gia nhập Thiên Yêu thành, ngươi có thể cứu hắn hay không?” “Không thể!”
Dạ Dung cảm xúc chợt nghiêm túc nói.
“Tại sao?”
Vốn là chuyện thập nắm chắc trong bàn tay, đột nhiên bị từ chối, Mị Nương hơi không hiểu. “Vì ba danh ngạch đã đầy, nơi này không phải Thiên Yêu thành, ở chỗ này mỗi tháng chỉ có ba danh ngạch, ngươi bảo ta cứu thêm một người là phá hỏng nguyên tắc của ta.”
“Trên đời này, người có thể khiến cho ta thay đổi nguyên tắc chỉ có thành chủ của chúng ta.” “Ta gia nhập Thiên Yêu thành cũng không được sao?”
Mị Nương lại cầu chứng lần nữa.
“Ngươi có tham gia hay không là quyền tự do của ngươi, không ai có thể ép buộc ngươi.” Dạ Dung khẽ lắc đầu nói.
“Ta muốn gặp thành chủ của các ngươi.”
Mị Nương thấy Dạ Dung không chịu nhượng bộ, muốn đi cầu xin thành chủ Thiên Yêu thành.
“Thành chủ của chúng ta ngày ngày bận rộn, không phải ai cũng có thể gặp.”
Dạ Dung từ chối.
“Các ngươi không phải muốn chiêu mộ ta sao, muốn chiêu mộ ta nhất định là coi trọng ta. Bây giờ ta gia nhập Thiên Yêu thành chỉ có một điều kiện, giúp ta cứu một người, việc này đối với các ngươi mà nói hẳn là rất dễ dàng.”
Mị Nương kiên trì cầu xin.
“Tuy rằng yêu loại đặc thù nạn người có một nhưng không có nghĩa là Thiên Yêu thành đều cần, mấy năm trước ngươi từ chối lời mời của Thiên Yêu thành, tự nhiên có loại yêu loại đặc thù khác thay ngươi gia nhập rồi.”
Dạ Dung ý tại ngôn ngoại cũng rất rõ ràng, ngươi đã không còn quan trọng với Thiên Yêu thành, có gia nhập hay không tuỳ ngươi.
Trong lúc Mị Nương và Dạ Dung giao phong, bọn Lục Thế Viễn chờ đến mức không kiên nhẫn.
“Lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, có phải gặp phải vấn đề gì hay không.”
Lâm Thiên Dương là người ngồi không yên, đi đi lại lại bắt đầu suy đoán hoa khôi gặp phải vấn đề nan giải.
Lục Thế Viễn nắm chặt tay, nhìn sắc mặt tái nhợt của phụ thân, hắn ngoại trừ nhìn cũng không còn làm gì được nữa.
“Các ngươi có biết ta đã nhìn thấy ai không?”
Chung Bình Phàm đi ra ngoài thuận tiện trở về, vừa trở về đã dùng cảm xúc ngạc nhiên hỏi. “Có rắm mau thả, bây giờ ai có tâm tình đoán câu đố với ngươi.”
Lâm Thiên Dương nóng nảy công kích Chung Bình Phàm.
“Ta thấy tiên sinh, chính là người thuyết thư, bây giờ hắn đang hành y trong y quán.”
Chung Bình Phàm cũng không tức giận nói ra những gì mình thấy .
Hết chương 446.

Bạn cần đăng nhập để bình luận