Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 542. Long Vương hồ Mặc Tâm




“Nước ở mấy con sông ở Thân Châu đều khô cả rồi sao?”
“Bẩm đại nhân, dường như đều khô, không khô cũng có người của chúng ta canh giữ.”
“Ngươi là sử ký địa phương, ngươi không có cách nào giải quyết vấn đề nước sao?”
Lục Thế Viễn không phải người Thân Châu, đối với tình hình Thân Châu còn lâu mới hiểu rõ như người dân địa phương, quyết định hỏi người dân địa phương có biện pháp giải quyết hay không.
“Nguồn nước của Thân Châu khô rất nhanh, giống như bị nguyền rủa, muốn hóa giải vấn đề này có lẽ ông trời phải mưa mới được.”
“Nhưng muốn ông trời mưa cũng không biết là phải mất bao lâu. .”
“Muốn tự cứu mình, phải phái người đến các châu khác vận chuyển nước trở về nhưng chi phí vận chuyển nước quá lớn, nếu tính cả nhân lực tiêu hao cùng lộ trình tiêu hao, vận chuyển về nước lại không có bao nhiêu.”
“Thân Châu nhiều dân chúng như vậy, vận chuyển phần nhỏ nước về cũng khốn khổ, muốn mỗi người đều có nước uống thì có lẽ không thực tế.”
Sử ký suy nghĩ kỹ rồi trả lời câu hỏi của Lục Thế Viễn.
“Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác?”
Lục Thế Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Có!”
Sử ký suy nghĩ hồi lâu, chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng ngời.
“Biện pháp nào?”
Lục Thế Viễn vừa nghe có biện pháp giải quyết, đứng lên chờ mong nhìn sử ký.

“Thượng nguồn sông lớn nhất Thân Châu của chúng ta là hồ Mặc Tâm của Hoa Châu, hồ Mặc Tâm rất lớn, tất cả hồ ở Thân Châu chúng ta cộng lại có lẽ cũng không có diện tích lớn như hồ Mặc Tâm.”
“Nếu hồ Mặc Tâm có thể xả nước cho chúng ta, tin rằng vấn đề nước của chúng ta có thể được giải quyết.”
Sử ký trả lời.
“Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ ta điều lệnh đến Hoa Châu để bọn họ mở cửa xả nước.”
“Đại nhân, điều tiết nước cũng không đơn giản như vậy.”
“Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
Lục Thế Viễn vừa nghe biết có tình hình mình không biết ở bên trong.
“Bên trong hồ Mặc Tâm có một con yêu quái cường đại, yêu quái được người dân địa phương Hoa Châu gọi là long vương, hồ Mặc Tâm do hắn nắm trong tay.”
“Có điều hắn là yêu tốt, chưa bao giờ thương tổn dân chúng địa phương, nếu như gặp phải hạn hán, hắn còn có thể hô phong hoán vũ cho người dân địa phương.”
“Theo lý thuyết mà nói, Thân Châu chúng ta xuất hiện hạn hán nghiêm trọng như vậy, hắn hẳn là mở cửa xả nước đến Thân Châu chúng ta nhưng hắn lại không làm, giải thích duy nhất là tại hồ Mặc Tâm có lẽ xuất hiện vấn đề.”
Sử ký nói ra suy đoán của mình.
“Yêu tốt! Long vương! Bạch cô nương, chúng ta đi dạo hồ Mặc Tâm một chút.”
Đối với lời mời của Lục Thế Viễn, Bạch Liên Ngọc tự nhiên không từ chối, đi theo hắn đến Hoa Châu.
“Quả nhiên, nhân họa đã đến Hoa Châu.”
Đi tới Hoa Châu, thấy Hoa Châu thay đổi mọi phương diện, tâm tình Lục Thế Viễn càng thêm nặng nề.
“Thiên tai nhân họa bao phủ phạm vi rất rộng, một lần rộng nhất được ghi nhận là tám châu, bây giờ lan tràn tới là bình thường, cũng không biết sẽ lan đến mấy châu.”
“Có điều ngươi đã dùng hết lực lượng lớn nhất của mình phòng hộ thiên tai nhân họa lan tràn.” “Nếu không phải ngươi cho người khống chế nạn châu chấu ở Hoa Châu và Mộc Châu bên cạnh, chỉ sợ châu chấu cũng đã ăn hết cây nông nghiệp của Hoa Châu và Mộc Châu."
Bạch Liên Ngọc an ủi.

“Châu chấu đã được khống chế nhưng tình hình động đất hạn hán không dễ phòng ngừa như vậy.”
“Từ từ, chỉ cần kéo dài nửa năm, thiên tai nhân họa sẽ biến mất.”
“Nửa năm...”
Lục Thế Viễn vừa nghe nửa năm, tâm tình càng thêm khó chịu.
“Đây là hồ Mặc Tâm, quả nhiên thật lớn, ngay cả nơi này mực nước cũng giảm xuống.”
Đi tới bên bờ hồ Mặc Tâm, thấy hồ Mặc Tâm to lớn vô cùng, ánh mắt đám người Lục Thế Viễn đồng thời sáng ngời, có nước.
Nhưng thấy mực nước hồ Mặc Tâm cũng giảm xuống, dân chúng địa phương biết có hạn hán phát sinh, đều lần lượt đến hồ Mặc Tâm lấy nước về tích trữ, cũng có không ít xe ngựa tới đựng nước.
“Bây giờ đã biết vì sao long vương không mở cửa xả nước đến Thân Châu, long vương phải bận tâm đến dân chúng địa phương ở Hoa Châu.”
“Thời gian nửa năm ảnh hưởng rất dài, dân chúng Hoa Châu ỷ lại nước của hồ Mặc Tâm này sống sót, nếu long vương mở cửa xả nước, hồ Mặc Tâm không đến hai ba tháng sẽ khô cạn.” “Long vương vì để dân chúng Hoa Châu nửa năm không thiếu nước, mới lựa chọn không xả nước.”
Lục Thế Viễn nhìn dân chúng địa phương lần lượt đến hồ Mặc Tâm lấy nước, trong Hồ Mặc Tâm không có tiểu yêu nhảy ra để ngăn cản hành vi của dân chúng, Lục Thế Viễn đại khái đoán ra ý nghĩ của long vương.
“Đi thôi, long vương có tính toán này thì chúng ta cũng không thể dùng nước sinh tồn của dân chúng Hoa Châu để bổ sung nguồn nước của Thân Châu.”
Lục Thế Viễn có thể buộc người ta xả nước nhưng làm như vậy ngược lại hại dân chúng Hoa Châu, hắn không thể làm như vậy, chuẩn bị trở về tìm cách khác.
“Bạch cô nương, ngươi đang làm gì vậy?”
Lục Thế Viễn muốn trở về lại phát hiện yêu khí của Bạch Liên Ngọc tràn ngập hồ Mặc Tâm, Lục Thế Viễn nhướng mày, không rõ Bạch Liên Ngọc làm gì.
“Ta chuẩn bị dẫn long vương ra hỏi một ít vấn đề, nói không chừng hắn biết giải quyết vấn đề nguồn nước ở Thân Châu như thế nào.”
“Hắn là long vương của Hoa Châu, làm sao có thể có biện pháp giải quyết vấn đề của Thân Châu.”

“Hỏi một câu cũng sẽ không mất một miếng thịt, lỡ như hắn thật sự có biện pháp thì sao, không hỏi thì không phải đã bỏ lỡ sao?”
Lục Thế Viễn nghe vậy cũng không ngăn cản hành vi của Bạch Liên Ngọc.
Một đợt sóng lay động, một luồng sáng xanh từ trong hồ Mặc Tâm bay ra rơi xuống trước mặt đám người Lục Thế Viễn, ánh sáng xanh tản đi hiện ra một nam tử anh tuấn.

Hết chương 542.

Bạn cần đăng nhập để bình luận