Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 982. Một quyền đánh một bạn nhỏ!




“Tại sao, mặc dù băng cướp Con Nhện chúng ta ở đây tác uy tác phúc, nhưng chúng ta cũng không phải là người thiển cận, biết rõ ai có thể chọc, ai không nên chọc!”
“Ta tự nhận là không có trêu chọc đến các ngươi, vì sao các ngươi muốn tới tìm chúng ta gây phiền toái?”
Jicoo Wood thật sự không nghĩ ra, nếu vì tiền thưởng nhiệm vụ, những cường giả bậc này sẽ không đến tận nơi xa như thế này để tiêu diệt bọn họ.
Càng không thể nói là vì chính nghĩa, không ngại lao khổ chạy tới vì dân trừ hại, đi theo con đường của một Mạo Hiểm Giả, thứ theo đuổi còn không phải là một chữ lợi hay sao...
“Tự nhận là không có trêu chọc đến chúng ta, ha hả!”
Hoàng Đông Kiệt không khỏi cười lạnh.
“Ở tuổi của ta, đáng lẽ ta nên bảo dưỡng tuổi thọ, nhưng luôn có những người cố tình không để ta dưỡng lão!”
“Các ngươi đang tìm cái chết!”
Hoàng Đông Kiệt ánh mắt kiên định nhìn băng cướp Con Nhện.
“Ngươi đang nói cái gì, người của chúng ta chọc tới các ngươi sao?”
Jicoo Wood khó hiểu hỏi.
“Các ngươi đã giết một thành viên trong đoàn mạo hiểm của chúng ta!”
Hoàng Đông Kiệt muốn Jicoo Wood được chết rõ ràng.
“Không thể, tuyệt đối không thể. Ngươi thậm chí còn có kỵ sĩ Đại Địa, mà thành viên trung bình kém nhất trong đoàn mạo hiểm của ngươi chính là kỵ sĩ cấp cao!”
“Gần đây chúng ta đã bắt được một kỵ sĩ cấp cao, nhưng nếu giết một kỵ sĩ cấp cao, chúng ta không thể nào không nhớ được!”
“Các hạ, muốn tìm chúng ta phiền toái, không cần tìm lý do này!”
Phó thủ lĩnh Acheronius cảm thấy rằng ông già này và đồng bọn đang cố tình tìm kiếm chuyện.
“Nhắc cho các ngươi nhớ, thôn Tiểu Thạch!”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
Thôn Tiểu Thạch!
Cao tầng băng cướp Con Nhện đều nhìn nhau, nhưng không ai biết về thôn Tiểu Thạch.
Lúc này, một tiểu đầu mục có ấn tượng.
“Ta biết thôn Tiểu Thạch, người của chúng ta xuống núi cướp một thương đội. Mặc dù người của chúng ta đã bao vây thương đội, nhưng cuối cùng chúng ta vô tình để cho kỵ sĩ trung cấp ẩn náu trong thương đội mang theo bảo khố trốn thoát!”
“Người của chúng ta đã truy tung đến thôn Tiểu Thạch, cuối cùng đã tàn sát thôn Tiểu Thạch mới bức kỵ sĩ trung cấp ra ngoài!”
“Người dẫn đầu đội tàn sát thôn Tiểu Thạch chính là đội trưởng Tiểu Hắc!”
Tiểu đầu mục nhìn Tiểu Hắc bị Coway chém rơi đầu, không biết là muốn đổ lỗi cho người chết hay là có chuyện như vậy.
“Các hạ, ta vô cùng hối hận chuyện xảy ra với thôn Tiểu Thạch, nhưng thủ phạm đã bị người của ngươi chặt đầu. Nếu ngươi tức giận, ta có thể giao nộp toàn bộ người đã tàn sát thôn Tiểu Thạch, đồng thời bổ sung thêm một khoản tiền bồi thường!”
“Số tiền bồi thường có thể đàm phán!”
Jicoo Wood ôm tâm lý việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không giải quyết vấn đề này.
Tuy nhiên Hoàng Đông Kiệt không trả lời, điều này khiến Jicoo Wood biết vấn đề này rất khó thương lượng.
“Các hạ, sở dĩ băng cướp Con Nhện chúng ta quy mô lớn như vậy là bởi vì phía sau chúng ta có người!”
“Các ngươi rất mạnh mẽ, nhưng năng lượng của những người phía sau chúng ta không phải là điều các ngươi có thể tưởng tượng được!”
“Biến chiến tranh thành tơ lụa không tốt sao? Tại sao lại phải tìm phiền toái cho chính mình?” Jicoo Wood cắn răng nói.
“Nói xong rồi hả, đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội. Người tàn tật mà ngươi coi thường chỉ có trách nhiệm dọn dẹp đám lính hỗn tạp. Lão già ta chịu trách nhiệm với các ngươi!”
“Nếu ngươi có thể đánh bại lão già này, băng cướp Con Nhện các ngươi nói không chừng hôm nay có lẽ có thể trốn thoát được!”
Có năng lực phân tích, người khác chỉ cần phát động võ kỹ cùng ma pháp một lần là Hoàng Đông Kiệt có thể thoải mái học được, băng cướp Con Nhện nhiều người như vậy, Hoàng Đông Kiệt cũng không muốn lãng phí.
“Thủ lĩnh, sơn trại có một số người tham sống sợ chết có ý đồ thừa loạn thoát ra khỏi sơn trại, kết quả phát hiện cả sơn trại đều bị vây khốn, rõ ràng hắn còn có đồng bọn ở ngoài sơn trại!” Một đầu mục tỏ ra hoảng sợ chạy đến báo cáo Jicoo Wood.
“Các hạ, thật sự muốn làm tuyệt tình như vậy sao?”
Jicoo Wood nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt không trả lời, nhưng Coway đã giết đến đỏ mắt, đuổi theo đạo tặc là chém, làm cho cả băng cướp Con Nhện loạn thành một nùi.
“Lão già kia, đây là ngươi bức chúng ta, toàn bộ lên hết cho ta!”
Jicoo Wood sắc mặt âm trầm, biết mình không còn lựa chọn nào khác nên trực tiếp ra lệnh bao vây giết chết Hoàng Đông Kiệt.
Phát động đoàn chiến, ma pháp sư thường là người đầu tiên sử dụng ma pháp tầm xa để tiêu diệt kẻ thù, nhưng đây thì không, hàng chục ma pháp sư trong băng cướp Con Nhện đều nhắm vào Hoàng Đông Kiệt phát động tấn công, tuy nhiên bọn họ cần phải niệm chú để kích hoạt ma pháp, Hoàng Đông Kiệt không vội, kích hoạt khả năng phân tích để quan sát các mạch ma pháp trong cơ thể bọn họ.
“Bạo Viêm Thuật!”
“Băng thứ thuật!”
“Phong nhận!”
“Sấm sét thuật!”
Chiêu chiêu ma pháp công kích từ xa toàn bộ hướng về phía Hoàng Đông Kiệt.
“Không tồi, có ma pháp hệ lôi!”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy không đến vô ích,, hắn đã học được ma pháp hệ lôi.
Những ma pháp khác càng đơn giản hơn, biết thì biết, nếu không biết thì chỉ cần nhìn là có thể làm được.
Hoàng Đông Kiệt không né tránh, càng không chuẩn bị phòng thủ, chỉ một tiếng, toàn bộ ma pháp dùng để tấn công Hoàng Đông Kiệt từ xa đều biến mất.
Hết chương 982.

Bạn cần đăng nhập để bình luận