Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1419: Nhân phẩm

Chương 1419: Nhân phẩmChương 1419: Nhân phẩm
"Nam nhân có nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn rất ít, hơn nữa cố hái dưa, làm sao ngươi biết nó không ngọt!?"
Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm hỏi.
"Vậy thiếp thân không có cách nào cả, thiếp thân chỉ có thể đánh cược vào nhân phẩm của ngươi."
"Nhân phẩm!? Ta chính là dân cờ bạc, ngươi đánh cược vào nhân phẩm của một dân cờ bạc ư, ha ha ha?"
Hoàng Đông Kiệt đột nhiên bị lời nói của Y Tam Nương làm cho bật cười.
"Tại sao ngươi không nói gì?"
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Y Tam Nương trong ngực đột nhiên im lặng, không khỏi hỏi.
"Ngươi là Tiên Thiên hậu kỳ, không nói ta đã trúng Nhuyễn Cốt Tán, cho dù ta không trúng Nhuyễn Cốt Tán, ngươi muốn làm gì với ta, ta cũng không phản kháng được."
Tâm địa gian giảo trước đó không còn nữa, Hoàng Đông Kiệt lại trở nên nghiêm túc.
"Nhưng mà ngươi có được ta, ngươi phải giúp ta báo thù, ta tới kinh thành chính là vì báo thù."
"Còn báo đáp, phiền toái như vậy, vậy bỏ đi, ngươi tự chơi một mình đi."
Vừa nghĩ như thế, tâm lý phản kháng trong lòng của Y Tam Nương liền trở nên ít đi.
Y Tam Nương nghĩ đến dựa vào một mình mình căn bản là không có cách nào báo thù, nhưng có một cường giả Tiên Thiên hậu kỳ trợ giúp nàng, vậy hy vọng liền lớn rồi.
Nói xong, Hoàng Đông Kiệt liên ném Y Tam Nương lên giường mặc kệ nàng.
"Ta nhận mệnh, ít nhất ngươi còn tốt hơn so với người chết ở bên ngoài kia."
"Nó rất thông minh, cũng có thể nghe hiểu được một số lời của con người, ngươi khát, nó sẽ rót nước cho ngươi uống."
"Nhuyễn Cốt Tán không phải độc dược, không cần giải dược gì, đối với cường giả Tiên Thiên mà nói, đại khái cần một hai canh giờ, dược hiệu sẽ mất đi."
"Từ từ đợi, ta đi sửa mái nhà, nếu như khát, cứ bảo Tiểu Bạch, cũng chính là con Bạch Miêu đang thò đầu vào dùng ánh mắt đáp trả ngươi."
Cái này nhìn thế nào, Hoàng Đông Kiệt đều giống như một nam nhân bình thường thiện lương.
Bản miêu giống như là một con mèo biết chăm sóc người sao?
Hoàng Đông Kiệt cái gì cũng biết một chút, sửa nóc hắn đương nhiên biết, nói xong, không ngó ngàng đến mỹ nhân, hắn chạy đi sửa nóc rồi.
Đại Bạch nghe thấy chủ nhân bảo nó chăm sóc nữ nhân này, nó không vui, khát cho nàng uống nước, tiểu vào mặt nàng có được hay không?
"Tiểu Bạch, đại miêu, nghe có hơi xa cách, sau này cứ gọi Đại Bạch đi."
Y Tam Nương có chút không thành thật nữa, người đàn ông này thật sự là mặc kệ nàng. Mới vừa rồi còn là một dáng vẻ háo sắc, một giây tiếp theo, người lại thay đổi, cái nào mới là hắn thực sự.
"Đại, Đại Bạch, ta khát!"
Được rồi, động tác mang tính uy hiếp của nó trực tiếp bị coi thường, ngược lại bởi vì động tác cùng dáng vẻ đáng yêu bắt Y Tam Nương làm tù binh, quả nhiên, đáng yêu chính là chân lý.
Đối mặt với loại sinh vật kiêu căng khó thuần này, Y Tam Nương chỉ cảm thấy nó thật là đáng yêu, muốn ôm lấy nó xoa xoa nó, kết quả đều là si tâm vọng tưởng, nàng không nhúc nhích được nữa. Hoàng Đông Kiệt mới ra ngoài đi sửa nóc nhà, Y Tam Nương liền nhìn thấy cằm của đại miêu, con mèo lớn này ngồi chồm hổm ở phía trên đỉnh đầu của nàng, đang dùng khuôn mặt mèo lớn vênh lên nhìn vào mặt của nàng.
Đại Bạch dùng chân trước cào ở trên mặt của Y Tam Nương mấy cái, hiệu quả mà nó mong muốn không nhìn thấy được, ngược lại nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của Y Tam Nương.
"Thật là một con mèo thật lớn, thật đáng yêu, thật là muốn ôm quá đi, chỉ là nó nâng vuốt mèo lên ở trên mặt ta khoa tay múa chân, là muốn cho ta Miêu Miêu quyền sao?"
Y Tam Nương nghe thấy Hoàng Đông Kiệt nói con mèo lớn này rất thông minh, nàng liền muốn thử xem, dù sao nàng nằm một mình cũng nhàm chán, liền muốn tương tác cùng mèo lớn một chút.
Đại Bạch không vui, nữ nhân này cho rằng nàng là ai chứ, thật sự là muốn bảo nó chăm sóc nàng, nghĩ đẹp thật, ngoại trừ chủ nhân ra, nó sẽ không phục vụ cho bất cứ kẻ nào.
"Đại Bạch, khách khát rồi, còn không mau rót nước cho khách nhân uống."
Giọng nói ung dung của Hoàng Đông Kiệt từ trên nóc nhà truyền xuống tới.
"Miêu ô - "
Đại Bạch bất mãn khẽ kêu một tiếng, nhưng nó vẫn là thành thật rót nước.
Nó làm sao rót nước, đơn giản, chính là cái đuôi dài hơn so với thân thể kia vô cùng linh hoạt, cuộn chén trà lên đặt xong, lại cuộn ấm trà lên châm trà rót nước vào.
Cuộn ngược để bình trà xuống, lại cuồn cuộn chén trà lên đi tới bên cạnh Y Tam Nương, một dáng vẻ ngươi mở miệng đi.
Y Tam Nương mắt to chớp chớp nhìn con mèo lớn trước mắt này, đây không khỏi cũng quá thông minh rồi đấy, đây chắc chắn là một con mèo.
Nàng đã lớn như vậy, còn chưa từng nhìn thấy con mèo nào có thể nghe hiểu được tiếng người, còn dùng đuôi làm chuyện linh hoạt như vậy, hôm nay nàng đã được mở mang kiến thức.
Quả nhiên thiên hạ to lớn không thiếu thứ lại
Lúc này, Hoàng Đông Kiệt đã sửa xong nóc nhà đi vào phòng, nhìn thấy Đại Bạch với dáng vẻ không biết chăm sóc người như thế, liền đi qua tiếp nhận chén trà, đỡ Y Tam Nương dậy, đút nàng uống nước.
Đút nước xong, giúp nàng ngồi xuống dựa vững xong, liền không quan tâm đến nàng, một mình đi đến trước bàn bên cạnh xem y thư bản đơn lẻ.
"Con mèo lớn này là giống gì, ngươi mua ở nơi nào vậy, ta cũng muốn một con."
Y Tam Nương nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt thật sự không nhìn đại mỹ nhân như nàng ở trong phòng, bình tĩnh tự nhiên xem y thư bản đơn lẻ.
Lại nhìn thấy con mèo lớn bạch sắc nằm ở cuối giường lười nhác híp mắt không ngừng vẫy nhẹ cái đuôi, cảm giác căng thẳng trong lòng nàng không biết thế nào liền hoàn toàn không còn nữa.
Cảnh tượng như vậy, an bình như vậy, có chút ấm áp giống như cả nhà sống qua ngày.
Y Tam Nương lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ lung tung, nàng có ý tưởng đối với mèo lớn, thật là muốn ôm nó.
Đại Bạch mở mắt liếc nhìn Y Tam Nương, còn muốn một con mèo giống nó như đúc, ngươi đi mà nằm mơ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận