Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 54. Cuối cùng ta đã tìm thấy ngươi.




Hoàng Thiên Khải và Kiều Vân Nhi tìm được người ném phi tiêu, đó là một lão nhân, ném phi tiêu xong lẳng lặng đứng ở bên đường chờ Hoàng Thiên Khải đi ra.
“Hoàng Thiên Khải, cuối cùng ta đã tìm được ngươi, trộm tiền không nói, còn thấy sắc mà nảy sinh ý sát hại cả nhà ta, hôm nay ta phải báo thù cho người nhà ta.”
Hoàng Thiên Khải còn chưa nói gì, lão nhân đối diện đã làm khó dễ trước.
Từng câu từng câu hùng hổ bức người, phảng phất nói cho thế nhân biết Hoàng Thiên Khải hắn chính là người đại gian đại ác.
Giết cả nhà ngươi? Có nhầm lẫn gì không, ta có quen biết ngươi sao?
Hoàng Thiên Khải mờ mịt, hắn làm chuyện đó sao hắn lại không biết nhỉ?
“Hoàng Thiên Khải, hắn chính là Hoàng Thiên Khải, tên khốn kiếp chết tiệt, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi.”
Dương Lộ Lộ trà trộn trong đám người xem náo nhiệt nghe được cái tên Hoàng Thiên Khải, cả người nàng lập tức lên tinh thần, chính là tên khốn kiếp này đã trộm toàn bộ tài bảo của nàng, còn để lại tờ giấy sỉ nhục nàng.
Nhìn Hoàng Thiên Khải trên sân nàng rất kích động, thiếu chút nữa nhịn không được đi lên bắt lấy cổ áo Hoàng Thiên Khải bức hỏi hắn tung tích của tài bảo.
Nàng nhịn lại, bây giờ nàng không phải là đối thủ của Hoàng Thiên Khải, hơn nữa nữ nhân bên cạnh Hoàng Thiên Khải có mùi rất nguy hiểm, nàng không thể làm bậy.
“Hoàng Thiên Khải, ngươi chạy không thoát đâu, ta vẫn sẽ nhìn chằm chằm ngươi cho đến khi tìm được tất cả tài bảo của ta mới thôi.”
Dương Lộ Lộ ngăn những cảm xúc trong lòng, nàng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Khải, giống như muốn ghi nhớ kỹ diện mạo của Hoàng Thiên Khải trong lòng, lên kế hoạch làm thế nào để trộm cho Hoàng Thiên Khải thành kẻ nghèo túng.
“Lão nhân gia, có phải ngươi nhận lầm người hay không, ta cũng không biết ngươi là ai, ta không có việc gì đi giết cả nhà ngươi làm gì.”
Hoàng Thiên Khải rất buồn bực nhưng hắn không muốn bị người khác đổ oan cho mình như vậy, cảm thấy cần phải cởi bỏ hiểu lầm trong đó.
“Hừ, dù ngươi có hóa thành tro lão phu cũng có thể nhận ra ngươi, như thế nào, dám làm không dám nhận sao?”
Lão nhân sát ý đằng đằng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Khải, phảng phất mặc kệ người khác nói gì, Hoàng Thiên Khải chính là hung thủ hắn nhận định.
“Ngươi chắc chắn đã nhận lầm người, ta cũng vừa mới tới nơi này mấy ngày, ta căn bản cũng không biết ngươi, ta cũng chưa từng giết người.”
Hoàng Thiên Khải giải thích.
“Hoàng Thiên Khải, hôm nay mạng của ngươi tốt, có cường giả ở bên cạnh bảo vệ ngươi, lần sau ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”
Lão nhân lộ vẻ mặt kiêng kị Kiều Vân Nhi bên cạnh Hoàng Thiên Khải, đã có ý định rút lui. “Muốn đi sao, không được, phải cởi bỏ hiểu lầm mới được, không hiểu sao lại bị người khác đổ oan, cho dù là ai trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.”
“Vân nhi, phiền ngươi ra tay giữ vị lão nhân gia này lại.”
Hoàng Thiên Khải từ Kiều Vân Nhi biết được vị lão nhân này có thực lực của Tiên Thiên đỉnh phong, với thực lực của hắn không giữ được vị lão nhân này, chỉ có thể phiền Kiều Vân Nhi ra tay.
“Muốn giữ ta lại sao, nằm mơ đi, hãy xem độc môn ám khí của ta, bạo vũ lê hoa châm!”
Lão nhân cũng tuyệt tình, móc một quả cầu sắt kỳ quái ra ném về phía Hoàng Thiên Khải, ném xong hắn lập tức rút lui, không ngừng nhảy lên mái nhà tẩu thoát.
Vừa nghe bạo vũ lê hoa châm, sắc mặt Kiều Vân Nhi khẽ biến, bạo vũ lê hoa châm có thể không tổn thương nhiều cho nàng, nhưng đối với Hoàng Thiên Khải sẽ tổn thương rất lớn.
Quý độc giả đang đọc bản dịch gốc tại Tiên Vực, quá trình dịch thuật do nhiều người phụ trách nội dung có thể cần hiệu chỉnh lại, mọi thiếu sót, sai lệch nội dung bên ngoài nền tảng Tiên Vực, chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Nàng không rảnh bận tâm lão nhân chạy trốn, kéo Hoàng Thiên Khải bạo lui, cũng chắn trước mặt Hoàng Thiên Khải, chuẩn bị ngăn cản vô số lê hoa độc châm sắp bộc phát.
Đợi hồi lâu quả cầu sắt lăn trên mặt đất một chút động tĩnh cũng không có.
Có thể đoán ra điều gì, Kiều Vân Nhi ỷ vào tu vi cao đi lên kiểm tra, kết quả phát hiện đây chẳng phải là bạo vũ lê hoa châm gì đó, chẳng qua chỉ là một quả cầu sắt bình thường mà thôi.
Bọn họ đều bị lão nhân hù dọa, quả nhiên là gừng càng già càng cay.
“Đây là chuyện gì, nhìn biểu cảm của lão nhân không giống dáng vẻ giả dối, chẳng lẽ là có người mạo danh ta làm chuyện xấu.”
Hoàng Thiên Khải tâm tình rất buồn bực, không hiểu sao lại có tai họa ném lên người, khiến cho tâm trạng tốt của hắn cũng trở nên không tốt.
“Vân nhi, ta muốn điều tra một chút, tuy rằng ta không để ý thanh danh của ta, nhưng có người mượn thân phận của ta muốn làm gì thì làm, để ta gánh tội thay là chuyện ta không cho phép.”
Hoàng Thiên Khải nhìn Kiều Vân Nhi, hắn chuẩn bị điều tra kỹ xem ai mạo danh hắn, chờ sau khi tìm ra chân tướng, hắn sẽ cùng Kiều Vân Nhi đi tìm Lục thần y.
Kiều Vân Nhi vốn không có kỳ vọng gì về việc tìm kiếm Lục thần y, mục đích của nàng chỉ muốn cùng Hoàng Thiên Khải trải qua bảy tám năm tuổi thọ của nàng, đi đâu không phải là đi. Hoàng Thiên Khải muốn sao thì nàng sẽ chiều theo thế ấy.
“Chúng ta đi nha môn xem trước, xem có tin tức của lão nhân đó hay không.”
Thấy Kiều Vân Nhi đồng ý, hắn dẫn Kiều Vân Nhi đến nha môn tìm tin tức của lão nhân. Dương Lộ Lộ cẩn thận lén đi theo phía sau Hoàng Thiên Khải, nàng cần phải hiểu rõ toàn bộ tin tức của Hoàng Thiên Khải để biết Hoàng Thiên Khải đem kho báu tài lộc của nàng đi đâu. Trước tiên trộm tài bảo trở về, về phần sau này có cho Hoàng Thiên Khải mỗi ngày an bình hay không thì phải xem tâm tình của nàng đã.
Cứ như vậy, Hoàng Thiên Khải bị hãm hại đã kết một loại tình cảm khó hiểu với một thiếu nữ.
Lão nhân bỏ lại quả cầu sắt xong thì rời khỏi huyện Thanh Hà cởi bỏ ngụy trang của mình, rất nhanh hoàng Đông Kiệt trung niên phong cách lả lơi đi ra.
“Vương gia làm như vậy là cảm thấy thiếu nữ đó là tài năng có thể đào tạo sao?”
Bạch Lão đã sớm điều tra rõ ràng thân phận của Dương Lộ Lộ giao cho vương gia, chỉ là ông ta không rõ vì sao vương gia lại làm như vậy.
Dương Lộ Lộ thiên phú không tệ, tính cách cũng khiến cho người ta thích, có tư cách bồi dưỡng, nhưng vì sao vương gia cũng lừa nhi tử của mình vào chuyện này chứ.
“Cái gì mà tài năng có thể đào tạo, ta làm như vậy chỉ đơn thuần cảm thấy thú vị mà thôi.”
Thú vị...Mà thôi...
Bạch Lão nghe được lời giải thích này, bất đắc dĩ lộ ra chút cười khổ, từ khi nào vương gia chơi lớn như vậy, đây là đào hố cho nhi tử nhảy vào đấy.
Hết chương 54.

Bạn cần đăng nhập để bình luận