Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 944. Muộn một bước




“Ta có thể tặng cho ngươi thế giới này. Chúng ta có thể có một con đường sống hay không?” Bạch Thần không phá được tường thành bèn ý thức được bọn họ không cùng đẳng cấp với Hoàng Đông Kiệt, để chủng tộc của bọn họ có thể tiếp tục sống sót, hắn đã tìm cách khơi thông đàm phán với Hoàng Đông Kiệt.
“Ta mới đến du ngoạn một chút mà các ngươi làm như vậy khiến ta mất hết hứng thú du ngoạn!”
“Quên đi, thanh trừ các ngươi xong thì trở về ở nhà thôi!”
Bắc Vân Phong và Bắc Thần liếc nhìn nhau, biết mình không còn lối thoát, ánh mắt kiên quyết, cả hai đều chuẩn bị liều mạng.
“Vong linh thiên tai!”
Ta là một đội quân!
Không cần Bạch Thần ra hiệu, Cốt Vương cũng biết, đối mặt cường giả trước tiên sẽ tiêu hao một đợt sóng, trong phút chốc, thế giới vong linh xé toạc một khe hở, cốt binh như nước xông về phía Hoàng Đông Kiệt. Cốt binh vô tận, Hoàng Đông Kiệt muốn dùng bom hạt nhân dọn sạch khu vực, nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn quyết định thôi đi.
Cấm vực chư thần được tung ra, giây tiếp theo vô số cốt binh đã mất đi sức mạnh.
Tất cả đều ngã xuống đất biến thành xương phơi rải rác.
Cốt Vương cũng cảm giác toàn bộ sức mạnh của mình trong giây phút đó đều biến mất.
Không chỉ có Cốt Vương, còn có Bắc Vân Phong và Bạch Thần.
“Ngươi rốt cuộc là quái vật gì vậy!”
Bọn người Bắc Vân Phong nhìn Hoàng Đông Kiệt bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi, tự hỏi tại sao một con quái vật như vậy lại đến thế giới của bọn họ, chẳng lẽ chỉ vì du ngoạn.
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười không đáp, hắn hất tay, bọn người Bắc Vân Phong hóa tro bụi, giữ lại bọn người Bạch Thần, kết quả của zombie khai trí mang về cho chuyên gia liên bang Đại Hạ nghiên cứu.
Sau khi tùy tay giam bọn người Bạch trong nhà giam ở thế giới gương, Hoàng Đông Kiệt rời khỏi thế giới hoang mạc, trò chuyện với người cục Ngụy Bí một lúc, hắn leo lên phi hạm nhỏ trở về liên bang Đại Hạ.
Cục Ngụy Bí.
“Cục trưởng, chính phủ Thự Quang đã không còn nữa, tất cả cao tầng của thế lực Tân Nhân Loại cũng mất tích. Đúng như dự đoán, tất cả là do hắn!”

“Hắn một người có thể hủy diệt một thế giới. Tuy dựa vào vũ khí đáng sợ mang theo, nhưng thực lực của hắn đã vượt xa cấp bậc đội trưởng!”
Sắc mặt Nhậm Thiên Đoàn cực kỳ nặng nề, thế giới hoang mạc tuy không bằng bọn họ, nhưng cũng có mấy chiến lực cấp bậc đội trưởng, nhưng bọn họ đều đã không còn, điều này làm cho hắn đối với cấp bậc nguy hiểm của liên bang Đại Hạ lại tăng lên một cấp.
“Hắn đi rồi à?”
Rainicorn hỏi.
“Đi rồi!”
Nhậm Thiên Đoàn gật đầu nói.
Nghe vậy, Rainicorn cảm thấy nhẹ nhõm, người như vậy ở lại thành bang của mình quá nguy hiểm, vẫn là mời đi thì tốt hơn.
Đúng lúc đó Boris hừng hực lao vào.
“Có tình báo quan trọng. Các nhân viên tình báo của chúng ta đã phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có được danh tính của Mạt Nhật!”
“Trưởng đoàn đàm phán do liên bang Đại Hạ phái đến là Mạt Nhật. Hắn không chỉ là lực lượng chiến đấu cao nhất của liên bang Đại Hạ mà còn là nghị viên trưởng của liên bang Đại Hạ!” Boris không đợi Rainicorn hỏi nhiều, ngay lập tức nói ra thông tin tình báo.
“Cái gì?”
Rainicorn nhất thời hoảng sợ, tại sao thông tin tình báo này không đến sớm hơn.
“Chết tiệt, nếu biết hắn là Mạt Nhật, lúc hắn còn ở thế giới hoang mạc, chúng ta đã đóng cửa thông đạo thời không, nhốt hắn ở thế giới hoang mạc mãi mãi!”
Rainicorn cũng không ngờ rằng chỉ huy tối cao liên bang Đại Hạ lại có dũng khí đến lãnh thổ của họ.
Hắn cảm thấy thật đáng tiếc, nếu sớm biết hắn ta là thống lĩnh tối cao của liên bang Đại Hạ thì hắn đã tìm lý do để nhốt Mạt Nhật vào thế giới hoang mạc mãi mãi.
Họ biết rất ít về liên bang Đại Hạ nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết, năng lực của liên bang Đại Hạ ngày càng mạnh mẽ, một nửa công lao đến từ Mạt Nhật.
Mạt Nhật không chỉ là thống soái tối cao của liên bang Đại Hạ mà còn là con át chủ bài cuối cùng của liên bang Đại Hạ.

Nếu Mạt Nhật có thể bị mắc kẹt ở thế giới hoang mạc, sự phát triển của liên bang Đại Hạ chắc chắn sẽ bị đình trệ, thậm chí bị cục Ngụy Bí bọn họ hạn chế.
Đáng tiếc đã muộn một bước.
“Cục trưởng, hắn một mình ngồi chiến hạm rời đi. Tuy tốc độ chiến hạm nhanh nhưng chỉ cần chúng ta dùng ngụy cụ đặc biệt là có thể đuổi kịp. Hay là chúng ta phái người đuổi theo hắn?” Nhậm Thiên Đoàn cau mày đề nghị.
“Đã quá muộn. Nếu hắn còn ở thế giới hoang mạc, chúng ta đóng cửa thông đạo thời không, có rất nhiều lý do để đối phó liên bang Đại Hạ!”
“Bây giờ hắn đã ra tay, nếu chúng ta ra tay với hắn, chúng ta sẽ không thể gạt được liên bang Đại Hạ. Khi đó chiến tranh chắc chắn sẽ khó tránh khỏi!”
“Hơn nữa, cho dù người của ta có đuổi kịp thì chúng ta làm sao có thể chắc chắn bắt được hắn? Phải biết hắn là chiến lực cao nhất của liên bang Đại Hạ!”
Rainicorn lắc đầu nói.
“Cục trưởng, liên bang Đại Hạ bề ngoài có vẻ là người theo chủ nghĩa hòa bình nhưng chúng ta đã thấy quá nhiều nền văn minh như bọn họ rồi!”
“Lúc đầu bọn họ đều yêu chuộng hòa bình, nhưng cuối cùng bọn họ trở nên bành trướng và chọn làm kẻ xâm lược!”
“Với tiềm lực của bọn họ, trong vòng vài năm nữa, sự phát triển của bọn họ sẽ đạt đến đỉnh cao. Nếu bọn họ muốn tạo ra những bước đột phá mới thì sự hiện diện của chúng ta sẽ cản đường bọn họ, và khi đó sẽ xảy ra chiến tranh!”
Nhậm Thiên Đoàn hiểu rất rõ bản chất của những nền văn minh tiên tiến này nên phải đề phòng khi đối mặt với liên bang Đại Hạ.
Hết chương 944.

Bạn cần đăng nhập để bình luận