Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 162. Rốt cuộc đã thua trên tay ai?




Cổng Hưng An phủ dần dần được mở ra.
Khi cổng thành mở ra, khí thế của binh lính tàn binh bại tướng trước cửa thành thay đổi, tinh thần trong nháy mắt từ trạng thái suy sụp biến thành thế sinh long mãnh hổ.
“Xông lên!”
Cửa thành mở ra không đến một thước, một người trong bốn người lúc trước nâng giá đỡ rốt cục ngẩng đầu lên, người này chính là Đinh Chính Trạch đã ngụy trang. Lúc này hắn không cần che dấu, hạ lệnh xông ra khống chế cửa thành, để đại quân ẩn nấp ở chỗ tối tăm xông vào.
Theo lệnh của Đinh Chính Trạch một tiếng, vào lúc này tất cả Trấn Võ quân đều xé rách tay áo cánh tay trái của bọn họ, lộ ra hình xăm trên cánh tay.
Hình xăm của bọn họ đều giống nhau, một con rồng đen xoay quanh một chữ “Võ” thật lớn trên cánh tay.
Đây là dấu hiệu để bọn họ phân biệt giữa quân ta và quân thù mà bọn họ đã chuẩn bị trước khi đến tránh giết nhầm đồng đội của mình.
“Xông lên!”
Toàn bộ Trấn Võ quân vọt tới cửa thành, ngay cả “Mã Niên Thắng” nằm xỉu lúc trước cũng bò lên, hắn xé mặt nạ da người trên mặt, lộ ra dáng vẻ của một binh lính bình thường.
Đây là người bắt chước mà Đinh Chính Trạch dựa theo tiêu chuẩn vóc người Mã Niên Thắng chọn ra, bây giờ đã lừa được cửa thành mở ra, hắn cũng không tiếp tục giả chết nữa, theo đội ngũ xông lên khống chế cửa thành.
“Không xong rồi, trúng kế!”
Khoảnh khắc Trấn Võ quân xé tay áo lộ ra hình xăm chữ “Võ” có hắc long quấn quanh , Phạm Phú Ưng trong nháy mắt ý thức được mình đã trúng kế.
“Nhanh, mau đóng cửa thành, bọn họ không phải là người của chúng ta. Bọn họ là địch nhân, là Trấn Võ quân, đừng để bọn họ vọt vào, mau bảo vệ cửa thành...”
Phạm Phú Ưng hoàn toàn hoảng hốt, hắn không ngờ mình lại dễ dàng bị địch nhân lừa mở cửa thành như vậy, bây giờ ngăn cản có lẽ là không kịp.
Mặc dù Phạm Phú Ưng đã dự đoán được kết quả tồi tệ nhất nhưng hắn không cam lòng, vẫn đang cố gắng cứu vãn tình thế.
Nhưng khi hắn thấy vô số bóng dáng từ chỗ tối tăm xông ra, không ngừng hội hợp với một vạn Trấn Võ quân lúc trước xông vào cửa thành, chút hy vọng trong lòng Phạm Phú Ưng hoàn toàn tan biến.
“Khống chế được rồi, cửa thành bị chúng ta khống chế rồi, ha ha...Giết, giết chết những tên cẩu tặc này, đoạt lại Hưng An phủ.”
“Giết!”
“Giết sạch bọn họ, không được trì hoãn!”
Cửa thành vốn đã bị mở ra làm sao có thể đóng lại được nữa. Đối mặt với Trấn Võ quân hung tàn, binh lính Thiên Thần quân thủ thành trong nháy mắt tan rã, cửa thành hoàn toàn bị Trấn Võ quân khống chế.
“Xong rồi, thành bị phá!”
“Làm sao có thể như vậy, mưu sĩ của địch nhân sao có thể khủng bố đến trình độ này, hắn chắc chắn Mã Niên Thắng sẽ thua mới có thể dùng kế này lừa ta mở cửa thành.”
“Hết vòng này tới vòng khác, không thấy người mà cứ bị hắn đánh bại.”
Phạm Phú Ưng trên tường cao thấy Trấn Võ quân dày đặc tiến sát vào trong thành, hắn biết mình cuối cùng cũng xong rồi.
Nghĩ đến mình cứ như vậy mà thất bại, hắn luôn có một cảm giác mông lung.
Lúc trước hắn còn trào phúng Mã Niên Thắng sơ suất, bây giờ đến phiên mình mới phát hiện mình ngu xuẩn cỡ nào.
“Phạm tướng quân, chúng ta mau rút đi, chút nữa cửa thành bị phá thì quân tâm của chúng ta tán loạn.”
“Hơn nữa Trấn Võ quân không ngừng xông vào, số lượng còn nhiều hơn chúng ta tưởng tượng, người của chúng ta căn bản không ngăn được bọn họ.”
“Nếu không rút lui chúng ta sẽ không có cơ hội.”
Thân binh bên cạnh Phạm Phú Ưng thấy Trấn Võ quân lấy thế áp đảo chém giết, bọn họ liên tiếp bại lui thì vội vàng bảo vệ Phạm Phú Ưng, muốn bảo vệ hắn rút lui.
“Không còn kịp nữa rồi!”
Phạm Phú Ưng đã thấy Đinh Chính Trạch dẫn người tấn công tường cao, hắn nhìn Đinh Chính Trạch, Đinh Chính Trạch cũng đang nhìn hắn.
“Đầu hàng đi, cửa thành vừa bị phá, quân tâm của các ngươi cũng đã tán loạn, nếu tiếp tục cũng là tặng không đầu người cho chúng ta mà thôi.”
Đinh Chính Trạch lạnh lùng nhìn Phạm Phú Ưng, trong lòng biết xác suất Phạm Phú Ưng đầu hàng rất thấp nhưng hắn vẫn muốn thử xem.
Tuy rằng bọn họ lấy thế áp đảo đánh cho địch nhân liên tiếp bại lui nhưng bọn họ cũng xuất hiện thương vong không nhỏ, vì có thể giết ít đi một người, để địch nhân đầu hàng là tốt nhất.
“Đầu hàng? Ngươi thấy có thể sao!”
Phạm Phú Ưng xách đại đao lên, sát khí trên người bao phủ đám người Đinh Chính Trạch, ý rất rõ ràng, đó chính là chiến đấu đến cùng.
“Giết!”
Đinh Chính Trạch thấy thế cũng không còn gì để nói, dẫn bảy vạn tướng sĩ nghiền ép đám người Phạm Phú Ưng tan tác.

Một canh giờ trôi qua, quân thủ thành của Hưng An phủ đổi thành Trấn Võ quân, Phạm Phú Ưng bị bắt.
“Nói cho ta biết, người bày mưu tính kế cho các ngươi là ai, ta không muốn đến khi chết cũng không biết mình bại trên tay ai.”
Phạm Phú Ưng bị xích sắt buộc thành bánh chưng nhìn Đinh Chính Trạch hỏi.
“Chờ ta bắt được Mã Niên Thắng, ta sẽ dẫn ngươi cùng Mã Niên Thắng đi gặp người đánh bại các ngươi.”
Đinh Chính Trạch bình tĩnh trả lời.
“Mã Niên Thắng, ha ha...”
Phạm Phú Ưng nghĩ đến Mã Niên Thắng bị địch đuổi theo đang chạy về phía Hưng An phủ, đây không phải là ngốc nghếch đưa mình vào vòng vây của địch hay sao?
Vừa nghĩ đến kết cuộc của Mã Niên Thắng sắp giống như hắn, hắn cười rộ lên, không biết là đang cười Mã Niên Thắng hay là đang cười mình ngu xuẩn.
“Áp giải đi!”
Đinh Chính Trạch không để ý tới Phạm Phú Ưng đang cười cái gì, phất tay bảo binh lính áp giải Phạm Phú Ưng xuống.
“Tình hình thương vong của chúng ta có thống kê được chưa?”
Đinh Chính Trạch hỏi thân binh của mình.
“Thống kê đưa ra, lần công thành này chúng ta có hai trăm năm mươi hai huynh đệ chết trận.” “Ba trăm sáu mươi bốn huynh đệ trọng thương, ba ngàn lẻ chín mươi mốt huynh đệ bị thương thế các cấp độ khác nhau, tổng cộng có hơn sáu ngàn binh sĩ thương vong.”
“Phản quân có năm vạn người, chúng ta chém giết hơn hai vạn bảy ngàn người, bắt làm tù binh hơn hai vạn người.”
“Có mấy trăm phiến quân chạy vào trong thành, người của chúng ta đang truy tìm bọn họ, tin rằng rất nhanh sẽ tìm ra bọn họ.”
“Đại tướng quân, chúng ta thắng rồi, chúng ta chưa bao giờ đánh qua trận chiến đại thắng như vậy, các huynh đệ ai nấy đều hưng phấn ôm tường hôn loạn.”
Thân binh rất kích động bẩm báo, bọn họ lấy sáu ngàn thương vong đánh tan năm vạn quân địch, đây là thắng lợi trước đây chưa từng có, huống chi bọn họ còn thu phục được Hưng An phủ.
Hết chương 162.

Bạn cần đăng nhập để bình luận