Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1424: Có rượu có chuyện kể!

Chương 1424: Có rượu có chuyện kể!Chương 1424: Có rượu có chuyện kể!
Ban đầu Hoàng Đông Kiệt chỉ có thể chế tạo những công cụ nông nghiệp, không phải đao kiếm vũ khí linh tỉnh, nhưng vì Hoàng Đông Kiệt là võ giả Hậu Thiên, vậy đây không thành vấn đề, người của nha môn đến cửa giúp hắn đăng ký và cấp phép cho hắn. Vì quyển sách của hắn càng ngày càng hot, trải nghiệm võ đạo trong sách mang lại lợi ích cho rất nhiều người. Vì vậy mỗi ngày vừa mở cửa, tiệm rèn đã bị rất nhiều võ giả nhập phẩm đến võ giả nhất phẩm bao quanh, thỉnh thoảng còn có võ giả Hậu Thiên lẫn vào trong.
Có điều Hoàng Đông Kiệt là một người làm ăn, có thể chế tạo vũ khí, thỉnh giáo vấn đề thì không có cửa, cuốn sách ở đó, có thể ngộ được bao nhiêu còn tùy thuộc vào từng cá nhân. Mặc dù không thể thỉnh giáo, nhưng vũ khí kém nhất của Hoàng Đông Kiệt cũng là hàng chất lượng cao, những võ giả cấp thấp lại càng điên cuồng hơn.
Mỗi buổi sáng bọn họ đều ngồi rình ở cửa tiệm rèn, chờ tiệm rèn mở cửa rồi tranh ba vị trí. Buổi sáng làm việc xong, buổi chiều nằm ườn, mặc dù một số võ giả chưa rời đi, lúc hắn nghỉ ngơi Hoàng Đông Kiệt cũng không để ý bọn họ, nếu dám làm phiền hắn, hắn giáng cho một búa là đi đời.
Nhiều người bị hắn đánh bất tỉnh, không ai dám quấy rầy hắn trong khi hắn đang nghỉ ngơi nữa. Tiểu Nguyệt Nha đến, người dám đến tìm Hoàng Đông Kiệt khi hắn nghỉ ngơi ở phố Đồng Tử không có nhiều người, Tiểu Nguyệt Nha là một trong số đó.
"Hoàng thúc, miêu miêu đâu?”
Hoàng Đông Kiệt nghe thấy câu hỏi của Tiểu Nguyệt Nha, chỉ vào bên trong tiệm rèn.
Tiểu Nguyệt Nha không khách khí với Hoàng Đông Kiệt, cô bé đi vào tiệm rèn, một lúc sau, cô bé tha con mèo lớn ra.
Đúng vậy, đó là tha.
"Đi đi!"
Mới vừa ôm lấy, rõ ràng mông mèo đã chấm đất, lúc đầu Đại Bạch có thể đá xuống đất bằng hai chân sau, nhưng cuối cùng nó đã bỏ cuộc, mông chấm đất bị Tiểu Nguyệt Nha tha đi ra.
Đại Bạch: ngươi nói đó nhai
Ánh mắt Hoàng Đông Kiệt đáp: Con bé rất thích ngươi, ngươi chơi với nó đi, trở về cho ngươi thêm chân gà.
Đại Bạch bị tha ra khỏi cửa, nó dùng ánh mắt chán nản nhìn chủ nhân: ngươi không quan tâm sao, ta là mèo của ngươi mài
"Hoàng thúc, ta có thể mang miêu miêu đi chơi với vài người bạn của ta được không, buổi tối ta sẽ mang nó về!"
Cô bé ôm phần thân trên của con mèo lớn, mèo là động vật thân mềm, cô bé ôm nó một cái, cơ thể của con mèo thon dài hơn chiều cao của cô bé.
Có điều Hoàng Đông Kiệt không trách cứ bọn chúng, ai mà không có tuổi thơ như vậy, tuổi thơ quá ngắn ngủi, nếu không trân trọng thì sẽ không còn nữa.
Lúc mặt trời sắp lặn, Tiểu Nguyệt Nha và Đại Bạch trở về.
Đại Bạch không còn là Đại Bạch, người nó dính đầy bùn, Tiểu Nguyệt Nha cũng vậy, rõ ràng là hai đứa đã vui chơi điên cuồng.
Hoàng Đông Kiệt đồng ý.
Y Tam Nương vừa đặt đồ xuống đã ấn Đại Bạch trong lòng mình, vuốt ve một trận thật đã, nàng hít hơi mèo hít mãi thành nghiện.
Tắm rửa xong, Hoàng Đông Kiệt đã dùng chân nguyên sấy khô lông mèo.
Không lâu sau khi lông mèo được sấy khô, Y Tam Nương mang theo rượu và gà quay tới. Tiểu Nguyệt Nha đi về, Đại Bạch bị Hoàng Đông Kiệt kéo lại tắm rửa, phải mất nửa giờ Đại Bạch mới được tắm rửa sạch sẽ.
"Trên cổ chân đeo chuông, còn đi chân trần, ngươi không sợ giẫm lên phân chim hay gì đó sao!" Hoàng Đông Kiệt vừa nói vừa quan sát bàn chân nhỏ của Y Tam Nương.
"Chậc chậc, gặp ta lân thứ ba mà lại yên tâm như vậy, chắc không phải là đối với ta... !"
"Tối hôm qua ta cứu ngươi, ngày hôm sau ngươi lại đến đây, thích mèo không phải là lý do đâu nhỉ?"
Hoàng Đông Kiệt sờ sờ mũi, quả nhiên không thể bàn về cách ăn mặc của phụ nữ trước mặt nữ nhân, nói tốt thì nàng vui vẻ, nói không tốt nàng xử ngươi ngay.
"Đi chân trần thì làm sao, cản đường ngươi sao, ngươi là gì của ta mà quản ta nhiêu như vậy!" Y Tam Nương vừa nói vừa đạp Hoàng Đông Kiệt.
"Ngươi nên biết sự cám dỗ của ngươi đối với nam nhân mạnh mẽ như thế nào, ta đây là nam nhân, ngươi lại còn mang theo rượu và gà quay!"
Y Tam Nương không khỏi co chân lại khi thấy Hoàng Đông Kiệt trắng trợn nhìn chân mình."Từ nhỏ ta đã thích tiếng chuông, tiếng chuông làm tâm trí ta yên tĩnh, hơn nữa chuông của ta được đặc chế, lúc cần có thể tắt tiếng!"
Hoàng Đông Kiệt trêu ghẹo.
Mặc dù Y Tam Nương có chút bối rối vì lời nói của Hoàng Đông Kiệt, nhưng biểu cảm của nàng không thay đổi, nàng lắng lặng nhìn Hoàng Đông Kiệt.
"Có chuyện gì, trên mặt ta có gì sao?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Ta thực sự muốn biết ai mới là ngươi chân chính, một hồi đứng đắn, một hồi không đứng đắn!" Hoàng Đông Kiệt không nói, nữ nhân này thật sự giữ được bình tính.
"Vì sao hôm sau ta lại đến à, ngoài việc muốn ôm Đại Bạch, mà còn vì cuốn sách này, ta muốn biết phần tiếp theo của cuốn sách này!"
"Rượu và gà quay, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta mang rượu và gà quay cho ngươi thì làm sao, nếu ngươi không thích thì sau này ta có thể không mang theo nữa!"
Y Tam Nương đường đường chính chính nói.
"Làm sao có thể không thích, sau này phải mang thêm nhiều rượu và gà quay, còn mang thêm nhiều đồ ăn vặt khác, có giai nhân mang đồ ăn cho ta, người khác nhìn thấy sẽ ghen tị lắm, làm sao ta có thể từ chối!"
"Về phần quyển sách này, ta lười biếng, có thể mất hai ba năm nữa mới có thể viết phần tiếp theo!"
"Có điều ngươi có rượu mang gà quay tới, vậy ta tự nhiên còn có một câu chuyện, ta có thể thuật lại nội dung tiếp theo cho ngươi, có điều giới hạn trong phân quyển Tiên Thiên!"
"Bây giờ ngươi là Tiên Thiên sơ kỳ, sau khi nghe xong chuyện của ta, có lẽ sắp tới ngươi sẽ có thể đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ!"
Hoàng Đông Kiệt không muốn một giai nhân như vậy chết trước khi cốt truyện bắt đầu, vì vậy hắn muốn cải thiện tu vi của nàng một chút, như vậy mới đảm bảo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận