Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 188. Ta là người trong hoàng thất!




“Vương gia, người ta giết chính là lão nhân và nữ nhân, điều này không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của vương gia còn khiến cho Cao Hồng phủ xuất hiện dao động, đây chính là tội.”
Lư Vũ Long trả lời.
“Lão nhân và nữ nhân thì làm sao, bọn họ đánh lén binh lính của chúng ta, đó chính là địch nhân, đối đãi với địch nhân từ chính là tàn nhẫn với mình.”
“Ngoài ra, danh tiếng của ta so với sinh mệnh của binh lính thì chẳng hề quan trọng chút nào.” “Ngươi không có tội, ngược lại, chuyện này ngươi làm rất đúng.”
“Về phần tình hình của Cao Hồng phủ, cũng không cần quá lo lắng, không ai để ý kết cuộc của Thiên Thần giáo.”
Ngón tay Hoàng Đông Kiệt xẹt qua, sợi dây thừng trên người Lư Vũ Long bị đứt trên mặt đất, bọn người Lư Vũ Long rất cảm động, nếu Đông Võ Vương vẫn là đại thống soái của bọn họ thì tốt rồi.
“Tân binh chiêu mộ như thế nào rồi?”
“Vương gia, trong khoảng thời gian này chúng ta lại chiêu mộ hai vạn tân binh, bây giờ Trấn Võ quân của chúng ta có tổng cộng hai mươi tám vạn người, tin rằng rất nhanh có thể đột phá ba mươi vạn người.”
Đám người Đinh Chính Trạch kích động bẩm báo với Hoàng Đông Kiệt.
“Tốt lắm, Trấn Võ quân vừa đến ba mươi vạn thì lập tức dừng chiêu mộ tân binh.”

“Binh tinh anh không nhiều, ba mươi vạn đại quân đã là cực hạn của Trấn Võ quân.” Hoàng Đông Kiệt gật đầu nói.
“Báo, khởi bẩm vương gia, Hắc Giáp quân đoàn triều đình phái đến đã tới.”
Một cấp báo binh chạy tới cung kính bẩm báo.
“Không đến mười hai ngày đã tới Thanh Châu, xem ra bọn họ đã bỏ một nửa thời gian nghỉ ngơi. Hãy kêu bọn họ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho những binh lính đó và đưa họ đến gặp ta.”
Hoàng Đông Kiệt biết Hắc Giáp quân đoàn chắc chắn không chỉ tăng tốc độ hành quân, mà còn giảm đi một nửa thời gian nghỉ ngơi của binh lính.
Chỉ có như vậy mới rút ngắn lộ trình mười sáu, mười bảy ngày xuống còn mười hai ngày.
Cấp báo binh lĩnh mệnh rời khỏi, không bao lâu mang vào một lão nhân và ba người trung niên vào.
“Tham kiến vương gia!”
Trình lão Trình Cổ bọn họ thấy vương gia thì vẻ mặt kích động, tất cả đều quỳ một gối xuống. Một người trung niên trong đó thấy Trình Cổ bọn họ quỳ một gối xuống, mặt mang theo vẻ do dự nhưng nghĩ đến mật chỉ bệ hạ cho hắn, cuối cùng cũng không cam lòng tình nguyện nửa quỳ xuống.
Hoàng Đông Kiệt thấy người trung niên dẫn đầu do dự một lát mới quỳ một gối cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Hắn hiểu rõ tình hình bây giờ của Hắc Giáp quân đoàn, một khắc hắn buông bỏ binh quyền, triều đình đã phái người tiếp nhận Hắc Giáp quân đoàn.
Người trung niên dẫn đầu tên là Dư Tri Hoa, là người triều đình phái tới thay thế Trình lão, Trình lão không muốn rời khỏi Hắc Giáp quân đoàn nên lui về tuyến hai phụ trợ đại thống soái mới tới. Hai người trung niên còn lại, một người tên là Đổng Siêu Khải, một người tên là Chu Thành Văn, đều là chó săn trung thành của Hoàng Đông Kiệt.
Bây giờ thấy chủ tử Hoàng Đông Kiệt, bọn họ dĩ nhiên vẫy đuôi vui mừng.
“Đứng lên đi, báo cáo với ta một chút tình hình của Hắc Giáp quân đoàn.”
Hoàng Đông Kiệt bảo bọn họ đứng dậy, muốn hiểu rõ tình hình bây giờ của Hắc Giáp quân đoàn. “Vương gia, Hắc Giáp quân đoàn ngoại trừ xuất hiện một ít thay đổi ra ở quan quân cao tầng ra, không có thay đổi khác, Hắc Giáp quân đoàn vẫn là Hắc Giáp quân đoàn mà vương gia hiểu rõ trước kia.”
Dư Tri Hoa không dám chọc giận Hoàng Đông Kiệt, chỉ có thể thành thật bẩm báo.

Chỉ là câu trả lời của hắn khiến cho ba người Trình lão phía sau khẽ nhíu mày, nhưng bọn họ không nói gì, lại để Dư Tri Hoa tiếp tục báo cáo.
“Mật chỉ bệ hạ cho ngươi là gì, ta có thể khống chế Hắc Giáp quân đoàn đến mức nào?” Hoàng Đông Kiệt đi thẳng vào vấn đề với Dư Tri Hoa.
“Hắc Giáp quân đoàn hoàn toàn phụ thuộc vào vương gia ngươi.”
Dư Tri Hoa nghe xong nội tâm run lên, hắn không ngờ Đông Võ Vương hỏi thẳng không có chút quanh co lòng vòng nào.
“Để ta làm chủ là được, để binh lính nghỉ ngơi thật tốt, không bao lâu nữa chúng ta sẽ có một trận chiến khó khăn.”
Hoàng Đông Kiệt ra vẻ muốn nghỉ ngơi, phất tay để mọi người rời đi, bọn người Đinh Chính Trạch không do dự, rời đi.
Dư Tri Hoa nhìn ba người Trình lão một cái cũng không nói gì, xoay người rời khỏi bộ chỉ huy của Hoàng Đông Kiệt.
“Các ngươi còn có việc gì nữa?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi ba người Trình lão còn chưa rời đi.
“Vương gia, chúng ta có không ít người bị người triều đình phái tới thay thế, nhưng Hắc Giáp quân đoàn vẫn luôn vững vàng nắm trong tay chúng ta.”
“Nơi này là Thanh Châu, Hắc Giáp quân đoàn lại trên danh nghĩa được triều đình phái tới trợ giúp vương gia ngươi. Chỉ cần vương gia gật đầu, chúng ta lập tức thanh trừ “ngoại nhân” bên trong Hắc Giáp quân đoàn.”
“Hơn nữa Trấn Võ quân gần ba mươi vạn binh mã, vương gia ngươi một mình nắm trong tay gần năm mươi vạn binh mã, với mưu lược kinh thiên của vương gia ngươi, chúng ta tuyệt đối có thể dễ dàng chiếm được Thanh Châu.”
“Lấy Thanh Châu làm nơi phát triển, chúng ta mưu tính đại nghiệp cũng không phải không thể.” Cảm xúc Đổng Siêu Khải cực kỳ kích động, hắn cho rằng tất cả đều là do vương gia tính kế tốt. Một chiêu này quá tuyệt, lấy lui làm tiến, trước tiên giả vờ buông tha binh quyền Hắc Giáp quân đoàn, chạy tới Thanh Châu mưu đoạt quyền khống chế Trấn Võ quân, dùng âm mưu để triều đình điều Hắc Giáp quân đoàn đến Thanh Châu.
Như vậy, vương gia có thể quang minh chính đại khống chế Trấn Võ quân cùng Hắc Giáp quân đoàn, có năm mươi vạn đại quân ở đây, chỉ cần bắt được Thanh Châu thì đến lúc đó vương gia muốn vẽ đất làm hoàng đế, hay là mưu tính đại nghiệp cũng đều thông suốt.

Càng nghĩ hắn càng sùng bái vương gia, có chủ tử lòng dạ cao thâm như vậy, hắn thật kích động. Đám người Trương Dịch Nhiên nấp trong bóng tối lập tức căng thẳng, nếu Đông Võ Vương bị thủ hạ thuyết phục hoặc đây thật sự là do Đông Võ Vương ngụy trang tính toán thì đế quốc Đại Hạ gặp nguy hiểm rồi.
“Hai người các ngươi có ý tưởng gì?”
Hoàng Đông Kiệt không đáp lại Đổng Siêu Khải, mắt nhìn Trình Cổ và Chu Thành Văn.
“Mạng của ta là vương gia ngươi cho, vương gia ngài muốn ta làm gì thì ta làm đó.”
Chu Thành Văn ôm quyền trả lời.
“Nếu là trước đây thì ta sẽ trả lời: ý của vương gia chính là ý của ta, nhưng bây giờ ta không biết.”
Câu trả lời của Trình Cổ không giống người thường, vì hắn quan sát ra rất nhiều vấn đề.
“Ồ, tại sao lại nói vậy?”
Hoàng Đông Kiệt hơi hứng thú hỏi.
Hết chương 188.

Bạn cần đăng nhập để bình luận