Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 372. Vạn Cổ quần sơn!




Cổ Ngọc Thành nghe vậy thân thể sửng sốt, cho đến khi ảnh yêu đặc thù rời đi thật lâu, hắn còn một mình đứng ở đầu đường không nhúc nhích.
“Quả nhiên ta vẫn không lừa được bản thân, cho rằng tự tử là có thể chấm dứt tất cả, nhưng trong lòng ta vẫn có chấp niệm khiến cho ta biến thành quỷ.”
“Thế đạo bất công khiến cho ta biến thành quỷ, vậy ta dùng cả đời của ta trả lại công lý cho thế gian, dù có bị hồn phi phách tán.”
Cổ Ngọc Thành biết chấp niệm của mình là căm hận thế gian bất công, vì thế hắn dùng thủ đoạn của mình chấm dứt sự bất công mà hắn thấy.
“Được rồi, lại đây nghỉ ngơi một hồi, bây giờ tuổi ngươi còn nhỏ, xương cốt trong cơ thể còn chưa phát triển, tu luyện quá độ chỉ khiến cho thân thể ngươi để lại bệnh ngầm.”
Lục Trạch thấy nhi tử vì tu luyện sớm mà chủ động đến cầu xin hắn, Lục Trạch rất vui mừng, nhưng thấy nhi tử liều lĩnh ép buộc mình thì nội tâm lại đau lòng.
“Biết rồi.”
Lục Thế Viễn ngoài miệng nói đã biết, nhưng vẫn đứng dưới ánh mặt trời khổ luyện tu hành.
“Ôi.”
Lục Trạch hơi hối hận, cảm thấy mình có phải đã sớm dẫn nhi tử bước vào giới tu hành hay không.
Thấy Cửu Hồn Thảo bên cạnh còn đang uốn éo múa, nội tâm lo lắng của Lục Trạch lại hơi thả lỏng, nghe nói Cửu Hồn Thảo nấu canh uống có tác dụng kỳ diệu đối với bệnh ngầm của thân thể.
Nếu như thân thể nhi tử thật sự có vấn đề gì, đến lúc đó hái một hai cái lá của Cửu Hồn Thảo nấu canh hẳn là không có vấn đề gì.
Cửu Hồn Thảo cảm thấy ác ý truyền đến từ trên người Lục Trạch, vớt tảng đá nhỏ ném về phía Lục Trạch.
Huyền lực trong cơ thể Lục Trạch vừa chuyển, một tầng màng mỏng hiện ra bên ngoài cơ thể, ngăn mấy tảng đá nhỏ.
Màng mỏng cơ thể bị rách, trên đầu Lục Trạch có một vết sưng lớn.
Thứ phá vỡ màng mỏng của hắn là một hòn đá to bằng nắm tay, mấu chốt là hòn đá đó còn có ma lực gắn liền với nó, thứ ma lực này chắc chắn không phải là thứ mà Cửu Hồn Thảo nên có.
“Con gà kia, tiểu gia lại đến thăm ngươi.”
Không cần phải nói, lại là Bì Bì Thử, chỉ thấy trên bụi cỏ lại nhô ra một cái lỗ chuột, Bì Bì Thử nửa người trên nằm sấp bên cạnh động chuột, cười nhăn nhở không biết bao nhiêu. “Con rùa kia, hôm nay không phải ngươi chết, chính là lão tử vong.”
Lục Trạch vừa thấy Bì Bì Thử vạn ác dùng đá ném hắn, lập tức phẫn nộ đến nổi gân xanh ở cổ.
Hắn không biết Bì Bì Thử làm sao làm qua được cấm văn ở phố quý nhân, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là Bì Bì Thử này lại đến bắt nạt hắn.
Lúc này hắn bùng nổ tại chỗ, dùng các loại pháp bảo, phù chú Trảm Yêu Ti thưởng cho hắn tấn công Bì Bì Thử làm bãi cỏ lập tức bị lật tung.
“Nào, đến đánh ta đi, ngươi không bắt được ta!”
Bì Bì Thử khỏi nói đê tiện đến mức nào, nương theo thuật độn thổ không ngừng trêu đùa Lục Trạch.
Lục Thế Viễn nhìn phụ thân đánh chuột thì không xuất hiện cảm xúc nào khác, rõ ràng hắn đã quen rồi.
Bì Bì Thử cứ cách vài ngày lại đến nhà hắn một chuyến, trên danh nghĩa là giám sát nhà bọn họ có nuôi tốt Cửu Hồn Thảo hay không, nhưng mỗi lần Bì Bì Thử đến, đều phải đùa giỡn phụ thân một phen, gia gia cũng mặc kệ, hắn tự nhiên đã quen.
“Gà, ngươi sao rồi, sao lại mệt mỏi nằm sấp trên mặt đất, đứng lên tiếp tục đi!”
Hậu hoa viên bị hủy một nửa, Lục Trạch thở hồng hộc nửa vịn tường đá, cái đuôi Bì Bì Thử đột nhiên dài ra, hung hăng quất mông Lục Trạch một cái, còn không quên khiêu khích. “Ngươi chết chắc rồi, lão tử hôm nay nói gì cũng muốn giết chết ngươi.”
Có lẽ là sỉ nhục quá lớn, trong cơ thể lại xuất hiện lực lượng mới khiến Lục Trạch công kích. “Không chơi nữa, con gà kia, chờ tiểu gia lần sau đến sủng hạnh ngươi.”
Bì Bì Thử thấy lão đại trong ao truyền đến anh mắt bất mãn, lập tức biết mình chơi quá mức, phá hỏng hơn phân nửa hậu hoa viên, quấy rầy đến lão đại phơi nắng.
Lúc này hắn cũng mặc kệ Lục Trạch, lui về dưới đất biến mất không thấy đâu.
“Phụ thân, ngươi không sao chứ?”
Lục Thế Viễn chạy tới đỡ phụ thân hắn lên hỏi.
“Ta muốn đến phòng tu luyện của Ti bộ tu luyện kỹ một phen, khi nào trở về không biết. Bây giờ ta không chỉ là vì trảm yêu trừ ma mà tu luyện, ta còn muốn vì tương lai có một ngày lột sạch lông Bì Bì Thử.”
“Ngươi tu luyện có chỗ nào không hiểu thì có thể đi thỉnh giáo gia gia ngươi, kinh nghiệm của gia gia ngươi phong phú hơn vi phụ.”
Nói xong, Lục Trạch rời khỏi nhà chạy tới Ti bộ để tu luyện.
“Phụ thân cũng cố gắng như vậy, ta còn có lý do gì không cố gắng. Cỏ tinh nhỏ chờ đó, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi tay yêu vương.”
Lục Thế Viễn nhìn cỏ tinh nhỏ vô tâm vô phế còn đang uốn éo điệu múa không ra gì, tự cổ vũ cho mình, tiếp tục cố gắng tu luyện.
Có người đang gõ cửa Lục gia.
Lục Mộng Lam vừa lúc đang chơi đùa bên cửa lớn nghe thấy có người gõ cửa, nên vội chạy ra mở cửa trước hạ nhân.
“Khả Nhi tỷ tỷ, là ngươi à.”
Mở cửa thấy một con mèo trắng, Lục Mộng Lam vô cùng vui vẻ tiến lên ôm con mèo trắng lên.
“Khả Nhi tỷ tỷ, ngươi không phải yêu sao, không sợ cấm văn trên phố quý nhân à?”
“Ta đã gia nhập Trảm Yêu Ti , bây giờ thuộc về một thành viên ngự thường sứ, có thân phận quang minh chính đại đi lại trong cuộc sống nhân loại, cho nên cấm văn ở phố quý nhân đối với ta không có ảnh hưởng.”
Khả Nhi đưa cánh tay mèo có một phù văn đặc thù của mình cho Lục Mộng Lam xem, phù văn này là chứng minh thân phận ngự thường sứ.
“Oa, Khả Nhi tỷ tỷ thật lợi hại nha.”
“Ca ca ngươi có ở đây không?”
“Có ở đây, hắn đang tu luyện ở hậu viện, ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
Lục Mộng Lam nói xong ôm Khả Nhi đi tìm ca ca nàng.
“Khả Nhi, ngươi tới đây, chờ một chút, ta ở tu luyện một hồi tới chơi với ngươi.”
Lục Thế Viễn thấy bạn tốt đến, nội tâm tự nhiên vô cùng vui vẻ, nhưng hắn còn muốn luyện một hồi.
“Đầu óc ca ca chắc là bị lừa đá, Khả Nhi tỷ tỷ không cần quan tâm tới hắn, bây giờ ta đi lấy một ít điểm tâm ngon tới đây cho tỷ tỷ ăn.”
Lục Mộng Lam nhảy nhót chạy đi lấy điểm tâm.
Hết chương 372.

Bạn cần đăng nhập để bình luận