Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1404: Tuyên bố chủ quyền

Chương 1404: Tuyên bố chủ quyềnChương 1404: Tuyên bố chủ quyền
"Ta có may mắn được biết một tiên bối, hắn đã dạy ta một số thôi miên, ám chỉ và dẫn đường thế giới nội tâm trong lòng người khác!"
"Có lẽ ta có thể làm cho Tiểu Nguyệt Nha thoát khỏi bóng ma tâm lý!"
Hoàng Đông Kiệt thấy tiểu loli cứ si ngốc như vậy, nhìn thế nào cũng không đáng yêu, liền chuẩn bị dùng tinh thần lực giúp Tiểu Nguyệt Nha.
"Thật sao!? Có chắc không?"
Đường Hữu Phúc nắm lấy cánh tay Hoàng Đông Kiệt căng thẳng hỏi.
"Nó còn nhỏ, ý chí của nó không tốt bằng người lớn, vì vậy ta chắc chắn tám chín phần có thể giúp nó thoát ra!"
Hoàng Đông Kiệt trả lời.
"Vậy ngươi còn chờ gì nữa, ta tin tưởng ngươi, Tiểu Nguyệt Nha giao cho ngươi!"
Tiểu Nguyệt Nha tỏ vẻ nàng muốn ăn cơm.
Hắn lựa chọn tránh né, không đợi Hoàng Đông Kiệt nói gì, lão xoay người đi thẳng đến phía trước cửa hàng, không quan sát phương pháp của Hoàng Đông Kiệt.
Sau hai ba hơi thở, Tiểu Nguyệt Nha bước ra khỏi bóng ma tâm lý, thậm chí cô bé cũng quên mất chuyện đêm đó.
Có điều Đường Hữu Phúc cũng đã làm như vậy, vậy hắn không cần phải lề mề nữa, hắn đi đến chỗ Tiểu Nguyệt Nha và cúi xuống, đồng tử tràn ngập sắc thái thần bí của hắn nhìn thẳng vào mắt Tiểu Nguyệt Nha.
Hoàng Đông Kiệt thấy Đường Hữu Phúc đi dứt khoát như vậy thì lắc đầu, loại phương pháp này người khác quan sát cũng không dùng được.
"Này, Hoàng thúc, sao ngươi lại ở đây, gia gia đâu, ta đói bụng quát"
Đường Hữu Phúc chưa bao giờ nghe thủ đoạn nào ảnh hưởng đến tinh thần và ý chí của người khác, nhưng lão tin vào Hoàng Đông Kiệt, biết đây có thể là bí thuật.
Mãi cho đến chiều, Hoàng Đông Kiệt mới thong thả trở lại lò rèn, thản nhiên hoàn thành công việc của mình, hắn lại nằm xuống trường kỉ, nheo mắt thư giãn.
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười, nắm lấy tay Tiểu Nguyệt Nha, đi đến trước tiệm quan tài, Đường Hữu Phúc thấy Tiểu Nguyệt Nha đã hồi phục thì lệ rơi đây mặt.
Đường Hữu Phúc vạn phần cảm kích, ép Hoàng Đông Kiệt ở lại ăn cơm.
"Gia gia ngươi ở cửa hàng phía trước, đi, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp gia gia ngươi!"
Quyền lực, tiền tài và sắc đẹp mà mọi người theo đuổi không liên quan gì đến nó.
Vẹt quan sát hai ngày, phát hiện cuộc sống của Hoàng Đông Kiệt rất đơn giản và hưởng thụ. Cuộc sống này khá phù hợp với khẩu vị của nó, mặc dù trong lòng nó có ý tưởng làm nhiều chuyện lớn, nhưng nó biết nó có bao nhiêu cân lượng, nó cũng nhận thức bây giờ nó là một con chim.
Dù có muốn làm việc lớn tới đâu, lập công danh đến dâu, nó vẫn chỉ là một con chim.
"Đây là cuộc sống của một ẩn sĩ cao nhân sao?"
Tưởng tượng, vẹt lại rơi lệ đây mặt!
Miêu bá vương cảm thấy khí khái của mình không thể yếu được, nhất thời lông của nó dựng đứng, khiến cơ thể nó dường như to lên, cộng với việc nó lộ ra móng vuốt mèo sắc nhọn, trông nó siêu hung dữ, kiểu ta cào người, biết ta lợi hại chưa, biết sợ thì hãy mau chạy đi. Nó đi dưới gốc cây đại thụ, con vẹt cũng đã thấy con mèo ngốc này.
Con vẹt này cứ một mực quan sát một người, là chưởng quầy tiệm rèn đã cứu nó, nó thông minh bật người một cái là đoán được con vẹt đang muốn làm gì.
Hai ngày trước miêu bá vương đã phát hiện ra con vẹt kỳ lạ này.
Hai bên nhìn nhau, tia lửa bay khắp nơi, miêu bá vương chợt nhe răng nhếch miệng với con vẹt, giống như miêu bá vương đang nói: Rõ ràng là ta đến trước, tốt hơn hết ngươi không nên có ý tưởng đó, cẩn thận rằng ta cào chết ngươi!
Đúng lúc này, một con mèo trắng tiếp cận vị trí của nó.
Mí mắt Hoàng Đông Kiệt hơi mở to, nhìn hai con vật nhỏ tranh giành tình nhân, chờ bọn chúng đánh nhau là có thứ để xem.
"Hừ, một con mèo ngu ngốc, có bản lĩnh ngươi đi lên đi!"
Con vẹt không sợ miêu bá vương chút nào, mặc dù mèo bùng nổ rất mạnh, nhưng nó có thể khiến rất nhiều võ giả trong nội thành không bắt được mình thì sao nó có thể sợ một con mèo nhỏ chứ.
"Meo meol"
Miêu bá vương thông qua bản năng động vật rất nhạy bén cảm thấy con vẹt này không dễ chọc, nhưng bầu không khí của hiện trường đã đến mức này, làm sao nó có thể rút lui được chứ.
Nó ra vẻ ngươi xuống xem ta có cào ngươi không.
Vẹt: "Ngươi lên đi!"
Miêu bá vương: "Meo meo meo!" [Ngươi đi xuống]]
Vẹt: "Ngươi sợ sao, có bản lĩnh thì lên đây!"
Miêu bá vương: "Meo meo meo!" [Có bản lĩnh thì xuống đây!]
Hai con vật thuộc khác giống cùng hoàn thành cuộc đối thoại qua ánh mắt.
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy tư thế này của Vẹt và Miêu Bá Vương liền thất vọng rồi, cái này rõ ràng là thân đay hai đầu đánh sói, ai cũng kiêng ky ai.
Biết bọn họ tạm thời không thể đánh nhau nổi, Hoàng Đông Kiệt tiếp tục híp mắt làm cá muối.
Ngoao-
Miêu Bá Vương chăm chú nhìn chằm chằm vào con Vẹt, cảm giác con Vẹt này thật sự không dễ chọc, liền từ bỏ xung động giết chóc cùng con Vẹt này.
Trong thoáng chốc, lông mèo toàn thân xù lên của nó dịu xuống, nó không tiến vào trạng thái chiến đấu nữa, chỉ là một con mèo nhỏ được người ta yêu thích.
Chỉ thấy nó cho con Vẹt một ánh mắt khiêu khích rồi nhảy nhót đi vê hướng Hoàng Đông Kiệt. Vì không để cho âm mưu của Vẹt thực hiện được, nó muốn đi qua tuyên bố chủ quyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận