Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 91. Cô trượng thật là kiêu ngạo lạnh lùng!




Hà Vân Sơn nghe vậy ngẩng đầu nhìn xung quanh, rất nhanh hắn thấy bóng dáng một đám cường giả từ xa chạy tới.
Dẫn đầu chính là thiếu trang chủ Quy Vân sơn trang, ca ca của Vương Quả Nhi Vương Tử Bác.
Nhắc nhở này làm cho nội tâm Hà Vân Sơn hơi kinh ngạc liếc trộm Đông Võ vương một cái, khoảng cách xa như vậy mà cũng có thể cảm giác được, tu vi Đông Võ vương tăng lên kinh khủng quá.
“Ca...Ca ca...”
Vương Quả Nhi thấy ca ca nàng, vội vàng ăn hết hồ lô đường, lau tay xử lý hết dấu vết hồ lô đường sau đó vui vẻ bay tới chỗ ca ca nàng.
“Muội muội, muội thế nào rồi, trên người băng bó này là xảy ra chuyện gì?”
Vương Tử Bác vừa nhận được lời cầu viện từ phía muội muội, dẫn cường giả không ngừng vó ngựa tới trợ giúp, vừa mới tiếp cận, đoàn người bọn họ ngửi được mùi máu tanh từ xa bay tới.
Lần này khiến cho bọn họ gấp đến độ giống như cởi giày nhảy múa trong than đỏ, tăng nhanh tốc độ tới gần, rốt cục bọn họ thấy đoàn người của muội muội.
Nhìn xong bọn họ thở phào nhẹ nhõm, mọi người vẫn còn, nguy hiểm đã biến mất.
Thấy muội muội nhào tới, vội vàng ôm lấy muội muội, vội vàng hỏi muội muội băng bó trên người là xảy ra chuyện gì.
“Ta không sao, là bản thân ta ngã bị thương, những thứ băng bó này đều là cô trượng làm, là cô trượng cứu ta và Sơn gia gia.”
Muội muội tỏ vẻ mình không sao, ý bảo là cô trượng giúp nàng băng bó.
“Cô trượng...”
Vương Tử Bác thấy cô trượng cũng sửng sốt, hắn không ngờ cô trượng lại ở đây.
Lúc này Hà Vân Sơn bước nhanh đến bên cạnh Vương Tử Bác, kể lại chi tiết vụ việc.
“Ừ, ta biết rồi.”
Ánh mắt Vương Tử Bác thay đổi một chút, rất nhanh bình tĩnh lại.
“Cô trượng, cảm tạ ngươi rất nhiều, nếu như không có ngươi,...”
“Dừng lại, đừng nói lời khách sáo nữa, các ngươi xử lý hiện trường một chút, ta đi trước một bước.”
Vương Tử Bác ôm muội muội lại đây, lời cảm tạ còn chưa nói hết đã bị Hoàng Đông Kiệt cắt đứt.
Hoàng Đông Kiệt không có gì để nói với vãn bối, để Vương Tử Bác nên làm gì thì làm, hắn đi Quy Vân sơn trang trước.
“Xử lý đơn giản, chúng ta đi.”
Vương Tử Bác thấy cô trượng nói đi là đi cũng sửng sốt một chút, cô trượng kiêu ngạo lạnh lùng cũng không có gì để nói với vãn bối như hắn.
Nhìn hiện trường một chút, Vương Tử Bác để lại vài người thu dọn hiện trường, hắn dẫn những người khác vội vàng đuổi theo bước chân của Hoàng Đông Kiệt.
“Muội muội, bên trong y phục của muội có phải cất giấu cái gì đó hay không, sao lại cấn cấn như vậy?”
Vương Tử Bác ôm muội muội cảm thấy không thích hợp, nhìn mắt muội muội hỏi.
“Không, không có gì cả.”
Vương Quả Nhi quyết đoán lắc đầu, tỏ vẻ trên người nàng không giấu gì cả.
Nhưng nàng càng như vậy thì Vương Tử Bác lại càng không tin.
“Có phải hồ lô đường hay không, ngươi lại để hạ nhân lén mua hồ lô đường cho ngươi.”

Vương Tử Bác rất hiểu muội muội hắn, chỉ cần có liên quan đến đồ ăn muội muội tất sẽ nói dối.
“Không, ta không có, ngươi không được nói lung tung!”
Vương Quả Nhi vẫn đang cố gắng che giấu sự thật.
Vương Tử Bác không nói gì nữa, rất thuần thục lục soát trên quần áo muội muội, một thanh hồ lô đường xuất hiện.
“Còn nói không có, đây là cái gì?”
“Trả lại cho ta, trả lại cho ta, ca ca đáng ghét, ngươi mau trả lại cho ta!”
Vương Quả Nhi được thả xuống, nàng giơ tay nhảy trái nhảy phải quanh ca ca, muốn cướp lại hồ lô đường trong tay ca ca.
“Thiếu trang chủ, đây là do Đông Võ vương cho.”
Hà Vân Sơn thấy ánh mắt thiếu trang chủ nhìn qua, nhỏ giọng trả lời.
“Cô trượng cho sao?”
Vương Tử Bác nghe vậy nhìn cô trượng đang đi phía trước một cái, lại cúi đầu nhìn muội muội.
“Cho ngươi, ăn ít một chút, nếu sâu răng đau khóc cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Vương Tử Bác vẫn mềm lòng trả lại hồ lô đường cho muội muội.
“Lêu lêu!”
Lấy được hồ lô đường, Vương Quả Nhi giả mặt quỷ trêu ca ca nàng.
Xong việc nàng bỏ chạy, nàng không muốn ở bên cạnh ca ca đáng ghét nữa, chạy đến trước người Hoàng Đông Kiệt.
“Cô trượng, ẵm ẵm!”
Thật là một bé con dễ thương!
Hoàng Đông Kiệt thấy Vương Quả Nhi giang hai tay ra, hắn cũng không do dự ôm lấy nàng. Vương Quả Nhi được ôm lên, lại làm một cái mặt quỷ với ca ca phía sau.
Vương Tử Bác cười cười với hành động buồn cười của muội muội, hắn cảm thấy như vậy rất tốt, chỉ cần muội muội mỗi ngày đều vui vẻ, thế giới cứ để ca ca là hắn đây gánh vác.
“Thiếu trang chủ, người có bản lĩnh như vậy sợ là chỉ có Bá Đao hội.”
Vương Quả Nhi vừa rời khỏi Vương Tử Bác, Hà Vân Sơn nói ra suy đoán của hắn với Vương Tử Bác.
“Ừ, ân oán của chúng ta và Bá Đao hội đều bày ra ở đó, là bọn họ ta cũng không cảm thấy kỳ lạ.”
Mắt Vương Tử Bác tràn đầy lạnh lẽo, dám xuống tay với muội muội hắn, đây là ép hắn không làm người nữa sao?

“Thiếu trang chủ, nội bộ của chúng ta sợ là có mật thám của địch nhân, bằng không địch nhân làm sao biết được hành tung của tiểu thư.”
Hà Vân Sơn nghĩ tới gì đó, sắc mặt hơi nặng nề nói.
“Mật thám!”
Vương Tử Bác vừa nghe thấy sắc mặt cũng biến đổi, nếu như thật sự là như vậy, vậy tai họa ngầm bên trong Quy Vân sơn trang chắc chắn là phiền toái lớn.
“Chuyện này trước tiên không cần lên tiếng, ta trở về thương lượng cùng phụ thân xử lý như thế nào.”
“Còn phát hiện nào khác không?”
Vương Tử Bác nói xong lại hỏi.
“Không có phát hiện gì đặc biệt lớn, nếu như nói có, đó chính là Đông Võ vương.”
“Cô trượng làm sao vậy?”
Vương Tử Bác nhướng mày, chẳng lẽ cô trượng có vấn đề?
“Đông Võ vương hắn đã thay đổi, không chỉ tính cách thay đổi không ít ngay cả thực lực cũng trở nên mạnh mẽ. Hắn mạnh hơn bao nhiêu ta cũng không biết, nhưng ta cảm thấy hắn rất mạnh.”
Hà Vân Sơn trầm tư một hồi nói.
“Nếu cô trượng không có thay đổi thì sao hắn có thể giao binh quyền ra. Hơn nữa Đông Võ vương phủ náo loạn không ít, cô trượng có thay đổi cũng rất bình thường.”
“Về phần trở nên mạnh mẽ, ai không muốn thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn, cô trượng buông bỏ tất cả gánh nặng, trở nên mạnh mẽ hơn một chút cũng không có gì kỳ lạ.”
Vương Tử Bác trả lời không chút áp lực.
Thiếu trang chủ à, Đông Võ vương trở nên mạnh mẽ một chút cũng không phải là vấn đề, nhưng đó là một chút sao?
Chỉ dựa vào trực giác, Đông Võ vương cho ta cảm giác giống như màn đen giáng xuống bao phủ tất cả hắc ám, đó là hắc ám vô biên!
Hết chương 91.

Bạn cần đăng nhập để bình luận