Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 166. Ngu trung!




“Đông Vũ vương không phải đã từ bỏ binh quyền, đi khắp thiên hạ du ngoạn rồi sao? Sao hắn đột nhiên xuất hiện ở Thanh Châu, lại trùng hợp chưởng quản Trấn Võ quân?”
“Hay tất cả những gì chúng ta thấy đều là giả dối, triều đình cũng không từ bỏ Đông Vũ vương mà Đông Vũ vương vẫn luôn là vũ khí bí mật của triều đình.”
“Lần này Đông Vũ vương xuất hiện ở Thanh Châu thật ra là triều đình phái tới.”
Khi Đới Cao Hàng biết Đông Vũ vương là cao nhân sau lưng Trấn Võ quân, không thể không hoài nghi tất cả chuyện cười mà Đông Vũ vương phủ gây ra đều là giả dối.
Cái gì mà lui binh quyền, thê tử đào hôn đều là do triều đình cùng Đông Vũ vương tự đạo diễn, tất cả đều là vì làm tê liệt thế lực thiên hạ.
“Quyết định thật cao thâm, người thật khủng bố, sao Đông Vũ vương biết cỏ dại tạp hoa Gia Công hỗn hợp lại sẽ trở thành nhuyễn cốt tán, làm sao hắn phán đoán được ngày đó sẽ thổi gió đông nam chứ?”
“Đáng sợ nhất chính là lúc hắn đối phó với Mã Niên Thắng tướng quân cũng đã an bài tốt hành động công lược Hưng An phủ.”
“Dự liệu được hành động tiếp theo của Mã Niên Thắng tướng quân, mượn da hổ của Mã Niên Thắng tướng quân lừa gạt cửa thành Hưng An phủ, này, mưu lược này quả thực là...”
La Lý Bác hiểu rõ toàn bộ bố cục của Đông Vũ vương cũng kinh hãi nói không nên lời, biết dược lý, hiểu thiên thời, hiểu rõ lòng người, Đông Vũ vương này cũng quá lợi hại.”
“Đây chính là cỏ dại hoa dại do Đông Vũ vương dùng để chế tạo đòn sát thủ?”
Đới Cao Hàng nhìn cúc an cổ lan và cỏ mạn kim bối mẫu thủ hạ trình lên thì rất không hiểu, đây chỉ là cỏ dại hoa dại bình thường vô hại, sao lại có thể chôn vùi mười lăm vạn đại quân của hắn. “Giáo chủ, chúng ta lật xem rất nhiều sách dược thảo, hoa thực vật mới tìm ra tên khoa học của bọn chúng, cúc an cổ lan và cỏ mạn kim bối mẫu.”
“Nhưng trên sách chỉ ghi lại chúng là cỏ nhỏ vô hại, không có giá trị làm thuốc. Ai ngờ Đông Vũ vương lại biết đặc tính ẩn giấu của chúng, sau khi chế biến, hỗn hợp sẽ trở thành dược vật gây nhuyễn cốt.”
“Y sư của chúng ta đã nghiên cứu hai loại thực vật này, ta tin rằng chúng ta sẽ sớm nghiên cứu ra thuốc giải độc.”
Nhân viên tình báo cung kính bẩm báo.
“Hay cho một Đông Vũ vương, che giấu đủ sâu, không chỉ ở phương diện mưu lược kỳ cường còn ở phương diện hiểu rõ đặc tính vạn vật, có lẽ thiên hạ cũng không có mấy người có thể so sánh với ngươi.”
“Mười lăm vạn đại quân bại trong tay ngươi theo cách này, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng thua trước học thức của ngươi cũng không tính là thua quá oan.”
“Đông Vũ vương, mưu lược của ngươi rất mạnh nhưng về mặt lực lượng, dù ngươi mưu lược tốt hơn nữa cũng không thể xoay chuyển được càn khôn.”
Đới Cao Hàng cũng bị mưu lược cao thâm và học thức phong phú của Hoàng Đông Kiệt làm cho kinh hãi, hắn quyết định không chơi âm mưu quỷ kế với Hoàng Đông Kiệt nữa. Hắn muốn dùng binh lực tuyệt đối đẩy qua, hắn không tin binh lực chênh lệch lớn như vậy thì Hoàng Đông Kiệt còn có biện pháp gì để xoay chuyển càn khôn.
“Giáo chủ, chúng ta tập kết đại quân cũng cần thời gian, hậu cần, lương thảo, binh khí.”
“Ba ngày, ta cho ngươi ba ngày, tập kết vật tư chúng ta cần cho đại quân xử lý hết cho ta, ba ngày sau, ta sẽ dẫn đại quân xuất chinh.”
Đới Cao Hàng ngắt lời La Lý Bác, đưa ra một kỳ hạn để bọn La Lý Bác nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn.
Bất luận như thế nào, ba ngày sau hắn nhất định phải mang đại quân xuất chinh.
Thiên Hùng quân.
“Thật khủng bố, chiến tích như vậy ai dám xưng hùng trước Đông Vũ vương.”
“Không tử vong tàn sát mười lăm vạn Thiên Thần quân, thừa dịp bóng đêm ngụy trang bại lui đám người Mã Niên Thắng lừa mở cửa thành, dễ dàng đoạt được Hưng An phủ.”
“Mỗi bước đều không chê vào đâu được, Đông Vũ vương thật đúng là đáng sợ.”
Phùng Lam Lỗi từ chuyện mười lăm vạn Thiên Thần quân chuyện bị năm vạn quân Trấn Võ quân tàn sát, đến Hưng An phủ bị Trấn Võ quân lừa mở cửa thành đoạt lấy, nghi rằng mình đang mơ và những tin tức hắn nghe được là giả.
Cho đến khi thông tin tình hình chiến đấu chi tiết đến tay hắn, hắn mới không thể không thừa nhận những tin tức này đều là sự thật.
Đông Vũ vương thật sự thi triển kế nhỏ chém đi một nửa binh lực của Thiên Thần quân, đúng là không phải người.
Mấy thế lực bọn họ vì tranh đoạt Thanh Châu đánh tới đánh lui mấy chục năm cũng không làm gì được đối phương.
Kết quả Đông Vũ vương mới tới Thanh Châu vài ngày đã chém đi một nửa binh lực của Thiên Thần quân, việc này luôn khiến cho người ta có cảm giác không chân thật...
“Đông Vũ vương mới tới Thanh Châu vài ngày, không tới bảy tám ngày, người khác bảy tám ngày còn chưa thăm dò rõ Thanh Châu đang là tình hình gì...”
“Thì Đông Vũ vương cũng đã làm ra kỳ tích tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả như vậy.”
“Một trận phong thần, Đông Vũ vương này xem như hoàn toàn thành danh.”
Phùng Lam Lỗi cũng đang hoảng sợ phần chiến tích nghịch thiên này của Hoàng Đông Kiệt, chỉ riêng chiến tích này gọi Hoàng Đông Kiệt là tiền cổ đệ nhất nhân cũng không quá đáng.
Phần chiến tích nghịch thiên này làm sao có thể giấu được, tin rằng không bao lâu nữa, người trong thiên hạ đều sẽ hết sức thán phục vị trí giả mưu lược đỉnh cấp phong vân Đông Vũ vương này.
“Ai nói Đông Vũ vương là vương gia ngu xuẩn, chuyện truyền ra từ Đông Vũ vương phủ là chuyện cười sao?”
“Mẹ nó, chúng ta đều đã bị triều đình và Đông Vũ vương lừa gạt.”
“Để làm tê liệt chúng ta mà bọn họ tự đạo diễn và làm đến mức này, triều đình quá âm hiểm, Đông Vũ vương quá âm hiểm.”
Phùng Lam Lỗi đột nhiên cảm thấy triều đình và Đông Vũ vương đùa giỡn người trong thiên hạ, , bây giờ Đông Vũ Vương bị bại lộ, xem ra triều đình đang có động thái lớn.
“Chủ công, tổn thất hai mươi vạn đại quân chỉ khiến cho Thiên Thần quân thương gân động cốt, căn bản không ảnh hưởng đến căn cơ của Thiên Thần quân.”
“Không mất bao lâu bọn họ rất nhanh có thể bổ sung binh lực trở lại.”
“Với sự hiểu biết của chúng ta về Đới Cao Hàng, hắn tuyệt đối không nhịn được cục tức này, hắn sẽ tập kết đại quân điên cuồng trả thù Trấn Võ quân.”
“Đây đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt, mặc kệ bọn họ ai thua ai thắng hay là lưỡng bại câu thương, thực lực của bọn họ đều sẽ giảm đi.”
“Điều này rất có lợi cho chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể xem tình hình, xuống tay về phía đó.”
Quân sư Khổng Danh Sử của Thiên Hùng mang vẻ mặt vui mừng nói.
Hết chương 166.

Bạn cần đăng nhập để bình luận