Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 410. Đủ âm hiểm!




“Thành chủ, nàng quỳ gối trước cửa phủ thành chủ yên lặng chờ đợi, chứng tỏ nàng đã sớm cho rằng chúng ta chắc chắn biết yêu cầu của nàng.”
“Không có ầm ĩ cầu kiến thành chủ chứng tỏ nội tâm nàng cũng không nắm chắc bao nhiêu, cảm thấy thành chủ sẽ gặp nàng.”
“Nàng như vậy là đang đánh cuộc, giao quyền quyết định cho chúng ta. Bây giờ chúng ta có gặp nàng hay không là tùy thuộc vào suy nghĩ của chúng ta.”
Tầm mắt Hoàng Đông Kiệt chuyển từ tạp văn truyện ký sang nhìn Tử Tiêu.
“Nếu ngươi là ta, ngươi gặp nàng hay không?”
Hoàng Đông Kiệt cười ha hả hỏi.
“Gặp nàng nghĩa là chúng ta phải giúp nàng, trước không nói tới việc nàng không có tư cách và thực lực kinh tế mua thánh dược chữa thương của chúng ta, chỉ nói tới việc nếu nàng mang thánh dược chữa thương về chữa khỏi lão thụ vương.”
“Với tâm lý cảnh giác của lão thụ vương, hắn vẫn sẽ phòng bị Thiên Yêu thành chúng ta.” “Không gặp nàng nghĩa là chúng ta không chỉ mất đi một vị thần y y thuật cao siêu, còn mất đi một đả thủ cấp bậc yêu vương trong tương lai.”
“Nàng còn cách độ kiếp không xa, lấy công đức cứu sống và chữa lành những người bị thương của nàng, đủ để nàng độ kiếp thành công.”
“Thành chủ, ta không biết phán đoán, gặp nàng, chúng ta có thể có một đả thủ cấp bậc yêu vương, nhưng yêu vương này trái tim vĩnh viễn không thuộc về chúng ta mà là thuộc về Vạn Linh thành.”
“Vạn Linh thành có gọi thì nàng tất nghe theo, hơn nữa lão thụ vương không tín nhiệm chúng ta, việc làm ăn này hơi lỗ vốn, dù sao sinh mệnh nguyên dịch và phục sinh đan cũng không phải đồng vàng có thể mua được.”
“Không gặp nàng, chúng ta có lợi cũng có hại, chẳng qua nội tâm vẫn hơi rối rắm, thành chủ, chúng ta rốt cuộc có nên gặp nàng hay không.”
Khổng tước nữ Tử Tiêu không tiện phán đoán nói.
“Y thuật của nàng thế nào?”
“Ngoại trừ thành chủ, có thể nói nàng là đệ nhất Thiên Yêu thành.”
“Yêu cấp bậc nhân tài, chúng ta phải làm như thế nào?”
“Thu phục nàng.”
“Thế thì phải thu phục nàng, vậy mời nàng vào đi.”
Tử Tiêu nghe xong cũng không có do dự, đi ra ngoài dẫn Dạ Dung vào.
Dạ Dung thật cẩn thận đi theo Tử Tiêu đi vào, nàng đánh cuộc thắng, bây giờ không biết phải trả giá như thế nào mới có thể đạt được sinh mệnh nguyên dịch và phục sinh đan.
“Đây là thành chủ sao, thật trẻ tuổi, ánh mắt thật thâm sâu.”
Khoảnh khắc Dạ Dung thấy Hoàng Đông Kiệt, cũng bị khí chất của Hoàng Đông Kiệt hấp dẫn, vừa thấy thành chủ, Dạ Dung biết cầu người nhất định phải có thái độ cầu người, chuẩn bị quỳ xuống một gối về phía thành chủ, ai ngờ đầu gối của nàng không cong xuống được. Nhìn thành chủ cười tủm tỉm, nàng lập tức biết thành chủ không cho nàng làm như vậy. “Thành chủ, ta cần sinh mệnh nguyên dịch, phục sinh đan và Cửu Hồn Thảo, ta biết ta không có tư cách lấy được những thứ này, nhưng ta bằng lòng trả giá tất cả, bao gồm cả sinh mệnh của ta, chỉ cần cho ta những thứ này, sinh mệnh của ta chính là của thành chủ.”
Lúc này Dạ Dung nội tâm rất thấp thỏm, nàng cũng không biết mình cho có đủ lợi thế hay không, nhưng đây đã là lợi thế lớn nhất mà nàng có rồi.
Nàng chờ mong nhìn thành chủ, vô cùng khát vọng thành chủ có thể đồng ý với nàng, một khi bị từ chối, nàng cũng không biết mình sẽ đi đâu.
“Chắc ngươi biết sinh mệnh nguyên dịch và phục sinh đan chỉ có cao tầng Thiên Yêu thành mới có tư cách mua, ngươi cảm thấy ngươi là một yêu ngoại lai, có tư cách gì hưởng thụ phúc lợi đặc biệt của Thiên Yêu thành?”
Dạ Dung nghe xong sắc mặt trắng bệch, nàng cảm thấy thành chủ đã từ chối ý của nàng, nhất thời nghĩ đến cầu không được thuốc, trơ mắt nhìn Thụ gia gia ngã xuống, Vạn Linh thành vì Thụ gia gia tiêu vong mà hủy diệt, nàng bỗng nhiên cảm giác mình là tội nhân của Vạn Linh thành.
“Phục vụ Thiên Yêu thành một trăm năm, sinh mệnh nguyên dịch ngươi cầu coi như là thù lao một trăm năm phục vụ Thiên Yêu thành.”
Hoàng Đông Kiệt đột nhiên chuyển đề tài nói.
Dạ Dung nghe vậy sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thành chủ, thành chủ đồng ý rồi.
“Chỉ một trăm năm?”
Dạ Dung cảm thấy hơi không chân thật, nàng đã bỏ hết lợi thế của mình ra, ai ngờ thành chủ hạ thấp lợi thế của nàng như vậy, quả thực giống như là tặng nàng thánh dược.
“Dạ Dung muội muội, đừng nghi ngờ nữa, sinh mệnh nguyên dịch quả thật rất quý giá nhưng không thể so sánh với nhân tài, sinh mệnh nguyên dịch thuộc về tạo vật, không có tính đặc biệt như nhân tài.”
Tử Tiêu thấy cảm xúc của Dạ Dung, cười khẽ giải thích.
“Thì ra y thuật của ta được thành chủ đại nhân tán thành, chẳng trách lại đối đãi với ta đặc biệt như vậy.”
Dạ Dung thầm nghĩ.
“Dạ Dung muội muội, xin theo ta đi nhận thứ muội cần đi.”
“Thành chủ, cám ơn, ta nhất định sẽ tận trách vì Thiên Yêu thành.”
Dạ Dung phát hiện đầu gối vẫn không cong được, bỏ ý định quỳ xuống đất cảm tạ thành chủ, hơi khom lưng hành lễ với thành chủ một cái, trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng phục vụ Thiên Yêu thành cả đời.
Về phần thành chủ nói kỳ hạn một trăm năm, nàng cũng không coi như thật.
Dạ Dung rời đi, mang theo sinh mệnh nguyên dịch chạy về Vạn Linh thành.
“Sao hả, cảm thấy ta thiện tâm đại phát à?”
Hoàng Đông Kiệt thấy cảm xúc buồn bực của Tử Tiêu, biết Tử Tiêu đang nghĩ gì.
“Ta không có, cũng không dám nghĩ như vậy, thành chủ ngươi chớ có nói xấu ta.”
Tử Tiêu kiêu ngạo không chịu thừa nhận.
“Ngươi nha, chính là cứng miệng, dường như chuyện gì cũng viết trên mặt.”
Tử Tiêu chu miệng ra dáng vẻ ta kiêu ngạo, ta có lý.
“Sinh mệnh nguyên dịch, phục sinh đan và Cửu Hồn Thảo đối với những yêu quái khác mà nói có kỳ hiệu nghịch thiên, nhưng đối với lão thụ vương đèn tắt dầu cạn mà nói, chỉ có thể kéo dài sinh mệnh một khoảng thời gian.”
“Nhiều nhất là một tháng, lão thụ vương không lựa chọn phá rồi lập thì vẫn sẽ chết.”
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói.
Hết chương 410.

Bạn cần đăng nhập để bình luận