Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 316. Vòng luân hồi mới bắt đầu




Khi hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn thấy rõ người tới là Hoàng Đông Kiệt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vô cùng vui vẻ, phụ vương còn sống.
Xác định đúng là phụ vương thật, hai huynh đệ đều chạy vội tới muốn ôm lấy phụ vương, kết quả bị tay áo phụ vương phất lên một cái, hai người đều bay ngược ra ngoài.
“Phụ vương, ta sai rồi, ta không nên đánh nhau với đại ca.”
Hoàng Thiên Khải nghĩ đến phụ vương nhất định là vì hai huynh đệ hắn đánh nhau mới đi ra, cho nên mặc kệ mọi chuyện như thế nào, xin lỗi trước đã, bằng không với tính cách bất lương của phụ vương, nhất định sẽ đánh hắn một trận.
“Phụ vương, trẫm...”
“Không cần nói gì cả, để vi phụ nhìn xem các ngươi mấy năm nay trưởng thành như thế nào, nếu các ngươi nhẹ tay, ta dám cam đoan các ngươi sẽ khóc.”
Hoàng Đông Kiệt ngắt lời nhi tử lớn nói.
“Phụ vương, chúng ta sai rồi, nhưng ngươi muốn đánh chúng ta cũng phải tìm lý do. Chúng ta làm sao có thể là đối thủ của phụ vương, vừa rồi ngươi phất một tay áo đã đánh bay chúng ta, thực lực chênh lệch lớn như vậy, ngươi để chúng ta...”
Hoàng Thiên Khải không muốn bị ngược đãi, vì hắn biết phụ vương có thể đã đạt tới cấp độ Thiên Nhân.
“Nếu đã như thế, vi phụ chỉ có thể mang các ngươi trở về dạy dỗ kỹ càng.”
Giọng nói vang lên, hai người ngã xuống đất, hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn đã bị Hoàng Đông Kiệt đánh ngất.
Hai tay Hoàng Đông Kiệt lần lượt nắm lấy bắp chân của nhi tử lớn và nhi tử út kéo bọn họ trở về.
Nửa tháng đã trôi qua.
Triều đình vẫn là triều đình như vậy, giang hồ cũng là giang hồ, chẳng qua giang hồ khôi phục an ổn trước đây.
Đương nhiên, tin tức Võ Thần Hoàng Đông Kiệt còn sống cũng khiến cho mọi người trong thiên hạ biết rõ, nhất thời thiên hạ sôi trào.
Hơn một trăm năm đã trôi qua.
Hoàng Đông Kiệt tiễn Hoàng Thiên Thạch và Trương Cửu Thiên ra đi.
Hơn ba trăm năm đã trôi qua.
Hoàng Đông Kiệt tiễn hai nhi tử của mình ra đi.
“Quả nhiên đột phá không được, thế giới này cấp độ Thiên Nhân đã là cực hạn rồi. Cũng tốt, chờ tuổi thọ hao hết đổi thế giới khác làm cá muối đi.”
Đột phá không được, lại không có vướng bận, cứ như vậy, Hoàng Đông Kiệt sống qua từng ngày một.
Hơn một ngàn năm trôi qua.
Hoàng Đông Kiệt đã chết.
Một vòng luân hồi mới bắt đầu.
Trong một hồ ngắm cảnh ở một hậu viện nào đó ở kinh thành vương triều Đại Huyền Tân Thế Giới có một con rùa già không biết đã sống bao lâu nằm sấp trên tảng đá đang ngủ say.
Con rùa già siêu sống lâu này rõ ràng đã đến giai đoạn thoái hóa, rêu trên mai rùa và các cơ bắp nhăn nheo ở các chi của rùa cộng với trạng thái vô hồn của nó đã nói lên điều đó.
Vào lúc rùa già chuẩn bị nhắm mắt lại, nó đột nhiên mở mắt ra, trong mắt có nhân tính và sự lười biếng quen thuộc.
Sự xuất hiện của nguyên hồn đã mang lại cho rùa già rất nhiều sức sống và sinh cơ.
“Căn cứ vào ghi chép trước đây, ta chỉ biết mỗi lần ta sinh ra đều là sinh vật giống đực, không ngờ ta còn có một ngày không phải là người.”
“Được rồi, con rùa già này cũng là con đực.”
Hoàng Đông Kiệt thấy mình biến thành rùa già cũng không cảm thấy không thoải mái gì, ở thế giới nào cũng cá muối sống qua ngày, biến thành cái gì cũng không sao cả.
Nếu thật sự không vui vẻ thì tự sát đổi một thế giới khác là được.
Chỉ là lần đầu tiên không phải là người, rất mới mẻ.
Người đến cũng đã đến rồi, cũng nên nếm trải cuộc sống đặc biệt không phải làm người.
“Phán đoán của ta quả nhiên không sai, linh hồn của khối thân thể này cũng không phản kháng ta, đối với nó mà nói, ta chính là chủ linh hồn, ta vừa đến nó chủ động dung nhập vào ta.” “Không phải đoạt xác, chư thiên vạn giới có rất nhiều mảnh vỡ linh hồn của ta tồn tại, chẳng lẽ luân hồi của ta chính là tìm kiếm những mảnh vỡ linh hồn này để hoàn thiện bản thân?”
“Thật phiền, luôn cảm giác mình lâm vào một chuyện siêu phiền toái.”
Hoàng Đông Kiệt cảm giác thân thể này ngoại trừ già yếu vô lực ra, không có bao nhiêu khó chịu. Hơn nữa linh hồn hắn càng ngày càng cường đại, hắn cảm giác được trong thiên địa này có các loại năng lượng khí thể không giống nhau.
Có linh khí, có âm khí, có yêu khí, uế khí cũng có, các loại năng lượng tích cực đều có, trong hoàn cảnh như vậy, xuất hiện yêu ma hoành sinh cũng không bất ngờ.
“Còn phải mất ba ngày mới có thể thức tỉnh bản mệnh thiên phú, để ta tiêu hóa tốt ký ức mà con rùa già này cho ta.”
Mỗi lần tái sinh, bản mệnh thiên phú của thế giới trước đều biến mất khó hiểu, muốn thức tỉnh thiên phú bản mệnh mới cần phải đợi ba ngày, quy luật này Hoàng Đông Kiệt không có cách nào thay đổi, chỉ có thể yên lặng lợi dụng ba ngày này tiêu hóa trí nhớ.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Đông Kiệt cuối cùng tiêu hóa hết ký ức của con rùa già mấy trăm năm này.
“Quả nhiên thế giới này yêu ma quỷ quái xuất hiện vô tận!”
Nghĩ đến yêu ma quỷ quái, Hoàng Đông Kiệt càng thêm hứng thú, nhiều kiếp luân hồi như vậy, thứ hắn nghiên cứu đều là thân thể con người, hắn còn chưa từng nghiên cứu yêu ma quỷ quái. Tuy rằng bây giờ hắn là một con rùa bình thường siêu sống lâu, còn chưa tính là yêu quái chính hiệu, nhưng không có nghĩa là sau này hắn không thể trở thành yêu chính hiệu.
“Thế giới này thật kỳ quái, tiên phật trên trời đã biến mất từ lâu, ngay cả phương pháp tu luyện cũng hơi kỳ quái, tuổi thọ của con người càng bị hạn chế.”
“Thiên đạo ở thế giới này thật là bệnh, hay nói cách khác là thiên đạo ở thế giới này chưa hoàn chỉnh, chỉ làm theo trình tự mà thôi.”
Đây là đánh giá của Hoàng Đông Kiệt về vùng đất này sau khi nhận được ký ức.
Hết chương 316.

Bạn cần đăng nhập để bình luận