Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 62. Lòng ta thực sự không có quỷ.




“Haiz ~”
“Phòng ngừa ta như vậy sao, cũng không phải chưa từng xem qua. Các ngươi có thể để ta lăn thật xa, ở xa cũng là một trăm thước, nhưng các ngươi để nhiều Cổ Trùng như vậy nhìn chằm chằm ta thì thật quá đáng.”
Hoàng Thiên Trấn rất bất đắc dĩ, bây giờ hắn đang ở trong một cái vòng tròn nhỏ, chung quanh không phải là Hỏa Phiêu Trùng mà là Cổ Trùng kỳ quái trên mặt đất.
Đây là đối với hắn có bao nhiêu tín nhiệm, lấy một nửa Cổ Trùng trên người các nàng đến dùng để nhìn hắn.
“Rốt cuộc nữ nhân thích sạch sẽ đến mức nào, sao lâu như vậy còn không ra, chẳng lẽ bị thủy quỷ kéo đi rồi.”
Hoàng Thiên Trấn cũng không biết đợi bao lâu, đợi đến khi hắn cũng hơi buồn ngủ, trong lòng không ngừng lẩm bẩm nữ nhân chính là phiền toái.
Cổ Trùng động, từng con tản đi, Hoàng Thiên Trấn biết hai nàng này rốt cục đã xong việc. Cộp..
Cộp..
Tiếng bước chân vang lên khiến Hoàng Thiên Trấn quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn Hoàng Thiên Trấn ngây dại, cái gì gọi là: thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.(*)
(*) Hoa sen mọc từ đầm nước trong thanh khiết
Chất phác đẹp tươi tự nhiên không cần điêu khắc, trang sức tô điểm.
(Luận thi- Lý Bạch)
Chính là như thế!
Trước đó vì nhiều nguyên nhân hắn không quá chú ý tới vẻ đẹp của hai nàng, bây giờ hắn nhàn rỗi tự nhiên phát hiện hai nữ nhân này rất xinh đẹp.
Hai tỷ muội này vốn là hoa nhường nguyệt thẹn, tắm rửa sạch sẽ khiến cho các nàng càng thêm động lòng người.

Muội muội thanh thuần thoát tục, băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp động lòng người...
Luôn khiến cho người ta có ý muốn bảo vệ nàng, không muốn thấy nàng bị thương tổn gì, có cảm giác muốn che chở cho nàng cả đời.
Tỷ tỷ, ừ, rất tốt!
Thân thể tư thái trưởng thành hơn muội muội khiến cho nàng xinh đẹp tựa thiên tiên, hoa cười ngọc thốt đoan trang, tay ngọc thon dài, thanh tú cao nhã...
Đúng thật là một giai nhân tuyệt đại!
Hấp dẫn nhất chính là đôi mắt to tròn của nàng, dường như ẩn trong đôi mắt to đen láy quyến rũ đó là những ngôi sao lấp lánh thuần khiết. Nhìn một cái cũng làm say lòng bao trái tim thế nhân.
Trong lúc nhất thời, dáng vẻ ngốc nghếch của Hoàng Thiên Trấn cũng bị hai tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên thấy.
Ngay từ đầu, các nàng không nhìn ánh mắt của Hoàng Thiên Trấn, không nhìn thì không nhìn, nhưng nội tâm các nàng rất vui sướng, nữ nhân nào không thích nhìn thấy sắc đẹp của mình mê hoặc nam nhân.
Đây là niềm kiêu hãnh của các nàng, cũng là khẳng định mỹ mạo của các nàng.
Nhưng bị nhìn lâu các nàng cũng ngượng ngùng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra.”
Con hổ cái Thẩm Hàm Nghiên phát tác, dáng vẻ siêu hung, siêu tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Thiên Trấn.
Các nàng là nữ hài tử, nhìn các nàng như vậy, các nàng sẽ thẹn thùng xấu hổ, cũng sẽ tức giận.
Vì vậy nữ nhân là một sinh vật rất kỳ lạ, nhìn hay không nhìn cũng là mạo phạm bọn họ. Đương nhiên, đối với những người yêu nhau mà nói, nhìn thế nào cũng không đủ.
“Không nhìn thì không nhìn, ta còn sợ ta sẽ gặp ác mộng!”
Hoàng Thiên Trấn cũng là một con vịt cứng miệng, hoặc là một người kiêu ngạo, chết cũng không thừa nhận vẻ đẹp của hai nàng đã hấp dẫn hắn.
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Thẩm Hàm Nghiên nắm chặt tay, lại có xúc động muốn đánh người.
“Tỷ tỷ, lời nói của nam nhân tỷ cũng tin, ta phát hiện hắn thường nhìn trộm dáng vẻ chúng ta ngủ mà ngẩn người.”
Muội muội Thẩm Hàm Nguyệt vừa lên tiếng túm bím tóc của Hoàng Thiên Trấn.
“Ta không có, ta không có, đừng nói lung tung!”
Hoàng Thiên Trấn hoảng hốt phủ nhận liên tục nhưng hắn càng như vậy càng chứng minh trong lòng hắn có quỷ.

“Ngươi thực sự thường nhìn trộm dáng vẻ hai tỷ muội chúng ta ngủ sao?”
Cổ Thẩm Hàm Nghiên đỏ lên, hoàng hoa khuê nữ bị người ta nhìn trộm tư thế ngủ, đây đâu chỉ là mạo phạm, đây là khinh nhờn.
“Tỷ tỷ, thả hắn đi đi, ai bảo dung mạo chúng ta xinh đẹp làm chi. Hắn là nam nhân bình thường, hắn canh đêm không nhìn trộm chúng ta, chẳng lẽ vẫn nhìn chằm chằm đống lửa cùng sao đầy trời rồi ngẩn người sao.”
Muội muội Thẩm Hàm Nguyệt thấy tỷ tỷ lại muốn đánh Hoàng Thiên Trấn, vội vàng ngăn cản.
“Hừ, hôm nay tâm tình của ta cũng không tệ lắm, tha cho ngươi một lần, nếu sau này ta phát hiện ngươi nhìn trộm chúng ta ngủ thì cho ngươi khóc.”
Thẩm Hàm Nghiên vừa mới tắm sạch thân thể tâm tình cũng không tệ lắm, không muốn đổ mồ hôi, hơn nữa muội muội bên cạnh khuyên bảo, nàng miễn cưỡng tha cho Hoàng Thiên Trấn một lần.
Hoàng Thiên Trấn thấy nguy cơ đã được hóa giải, trong lòng đầu tiên là cảm tạ muội muội Thẩm Hàm Nguyệt thay hắn cầu xin, sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài.
“Ngươi đang đi đâu?”
“Các ngươi đều tắm hết rồi chẳng lẽ còn không cho ta đi. Nếu không cho, vậy cũng không có gì, nhưng sau này mùi trên người ta nếu thối đến các ngươi, vậy thì đừng trách ta.”
Hoàng Thiên Trấn ra vẻ không sao nói.
“Nhanh lên, ngươi còn phải làm cơm tối cho chúng ta.”
Thẩm Hàm Nghiên vẻ mặt ghét bỏ nói.
“A, ta còn tưởng rằng các ngươi đợi lát nữa sẽ thưởng thức thân thể trẻ tuổi cường tráng của ta...”
Hoàng Thiên Trấn còn chưa dứt lời đã bỏ chạy, vì hắn đã thấy Thẩm Hàm Nghiên nắm chặt nắm đấm đứng lên, không chạy thì tuyệt đối sẽ bị đánh.
“Tỷ tỷ, cảm giác hắn nói đúng, hắn nhìn chúng ta, chúng ta không nhìn lại hắn thì chúng ta thật là thiệt thòi.”
“A!”
Đầu của Thẩm Hàm Nguyệt lại ong ong~
“Tỷ tỷ, ta nói giỡn thôi mà, sau này có thể đừng gõ đầu ta hay không, gõ vào ta trở nên choáng váng.”
Thẩm Hàm Nguyệt ôm đầu rất uất ức nhìn tỷ tỷ.
“Gõ ngu ngốc cũng tốt, sau này sẽ không nói bậy bạ nữa.”
Thẩm Hàm Nghiên cũng không khách khí gõ muội muội một chút.
"Tỷ tỷ, ngươi không thương ta nữa!"
Thẩm Hàm Nguyệt ra vẻ đáng thương điềm đạm, lại rất uất ức nhìn tỷ tỷ.
Hết chương 62.

Bạn cần đăng nhập để bình luận