Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 200. Thiên Cổ đệ nhất mưu thánh!




“Vương gia, chúng ta chết trận hơn hai ngàn người, bị thương lớn nhỏ khác nhau có hơn bốn ngàn người, chúng ta tổng cộng có hơn sáu ngàn người thương vong.” “Địch nhân sáu mươi lăm vạn, chết trận hơn ba mươi vạn, bắt tù binh hơn hai mươi vạn , còn lại hai ba vạn đều phân tán chạy vào rừng núi hoang vu, người của chúng ta đang đuổi giết bọn chúng!”
Trương Hải Hoa lộ ra vẻ mặt kích động, đây chính là đại thắng trước nay chưa từng có, giao phong trực diện, lấy ít thắng nhiều, hơn sáu ngàn thương vong đánh chết hơn ba mươi vạn phản quân đối diện.
Nếu như nửa đường không có hắn cùng Trình Cổ đi ra ngăn cản binh lính giết chóc đỏ mắt, có lẽ không chỉ đơn giản là chết hơn ba mươi vạn người.
Ở trước mặt Trấn Võ quân cùng Hắc Giáp quân đoàn, phản quân liên hợp chính là tiền, vì con đường thăng chức, bọn họ hận không thể giết càng nhiều càng tốt.
Lúc ấy hắn và Trình Cổ đứng ra ngăn cản, binh lính còn trưng ra vẻ mặt oán giận nhìn bọn họ, phảng phất như hai người bọn họ ngăn cản bọn họ thăng quan kiếm tiền.
Phùng Lam Lỗi và Hậu Đăng Phong quỳ trên mặt đất nghe được kết quả như vậy, mắt bọn họ trợn to, bọn họ lại thua thảm như vậy.
Bọn họ chết hơn ba mươi vạn người, địch mới vừa mới chết hơn hai ngàn người, bọn họ thấy rất khó tin, vì sao lại có kết quả như vậy, nhưng khi bọn họ nhớ tới đại quân triều đình giống như sóng thần nhanh chóng nuốt chửng đại quân bọn họ, hình như có kết quả như vậy cũng không có gì lạ.
Nghĩ đến chuyện này đã trở thành sự thật, thân thể bọn họ phảng phất mất đi tất cả khí lực ngã sõng soài trên mặt đất.
Lúc này toàn thân bọn họ toả ra tử khí nặng nề, ánh mắt trống rỗng vô thần, phảng phất giống như một con rối.
“Phản quân chạy vào vùng núi hoang dã, nghĩ biện pháp tìm ra bọn chúng, đề phòng bọn chúng biến thành cường đạo gây họa cho dân chúng địa phương.” Hoàng Đông Kiệt hiểu rõ thói quen của phản quân, mặc dù không chịu trách nhiệm với dân chúng địa phương nhưng cũng giao nhiệm vụ cho Đinh Chính Trạch tìm ra bọn chúng rồi giết chết, hoặc là bắt tới làm khổ sai.
“Kế tiếp, việc chúng ta phải làm là hoàn toàn thu phục Thanh Châu.”
“Trương Hải Hoa ngươi dẫn Trấn Võ quân đi thu phục địa bàn của Phùng Lam Lỗi, Trình Cổ ngươi mang Hắc Giáp quân đoàn đi thu phục địa bàn của Hậu Đăng Phong.”
“Sáu phủ còn lại không có bao nhiêu binh lực, hơn nữa thủ lĩnh của bọn họ đều ở trong tay chúng ta, bọn họ không có chủ sự, đối mặt với đại quân của chúng ta, vì mạng sống chỉ có thể đầu hàng.”
“Tốc độ của các ngươi phải nhanh, trước khi Ma giáo và Phật Môn phái người quản sự mới đến, phải nhanh chóng thu phục sáu phủ.”
Hoàng Đông Kiệt ra lệnh.
“Vâng, vương gia!”
Trương Hải Hoa và Trình Cổ dẫn đại quân của mình xuất phát.
Trong quá trình thu phục, đúng như Hoàng Đông Kiệt nói, đối mặt với đại quân triều đình, bọn họ không có chủ công, vì mạng sống mà nhao nhao mở cửa thành đầu hàng.
Đương nhiên cũng có tướng quân thủ thành ngoan cố không biết sống chết, nhưng đối mặt với hai mươi vạn đại quân triều đình đằng đằng sát khí, một hai vạn thủ thành quân không có tác dụng, không tới một hiệp đã bị đại quân triều đình binh lực gấp mười mấy lần công hạ.
Không bao lâu sau, sáu phủ bị thu phục.
Đến lúc này, toàn bộ Thanh Châu lại trở về trong tay triều đình lần nữa.
Khi chuyện Đông Võ Vương suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân đánh tan sáu mươi lăm vạn phản quân liên hợp thu phục được toàn bộ Thanh Châu truyền ra, toàn bộ thiên hạ nháy mắt nổ tung.
Đông Võ Vương mới đến Thanh Châu hơn một tháng mà đã thu phục được Thanh Châu mấy chục năm chiến loạn.
Liệt kê toàn bộ kế hoạch của Đông Võ Vương sử dụng ở Thanh Châu lại, tất cả mọi người đều bị liên hoàn kế của Đông Võ Vương làm cho thán phục.
Thần cơ diệu toán, túc trí đa mưu, mưu tính thâm sâu, thần quỷ khó lường, vân vân, đều là người trong thiên hạ đánh giá Đông Võ Vương.
Đến lúc này, Hoàng Đông Kiệt hoàn toàn chắc chắn xác định danh hiệu thiên cổ đệ nhất mưu thánh.
Vì thế, được triều đình uỷ quyền, người thuyết thư còn dùng thiên cổ đệ nhất mưu thánh làm thư danh, miêu tả sự tích truyền kỳ của Đông Võ Vương ở Thanh Châu.

Ai ngờ quyển sách “Thiên cổ đệ nhất mưu thánh” này trở thành best seller, có cầu mà không có cung. Cứ như vậy Hoàng Đông Kiệt trở thành bài danh của triều đình, cũng trở thành hiện thân của trí tuệ!
Triều đình.
“Ha ha ha...Đây chính là hiệu quả ngũ hoàng thúc mang đến, thật tốt, thật tốt!’
Vì chịu ảnh hưởng của Đông Võ Vương, các thế lực lớn trong thiên hạ thành thật không ít, lòng dân cũng dần dần thu về, đế quốc Đại Hạ lại có sức sống.
Thấy sự thay đổi ở khắp mọi nơi, Hoàng Minh Long mấy ngày nay trên khuôn mặt luôn luôn mỉm cười, hắn ăn ngon ngủ khoẻ.
“Mỗi lần lật xem ghi chép của ngũ hoàng bày binh bố trận thúc ở Thanh Châu, luôn khiến cho người ta thán phục không thôi, ngũ hoàng thúc xứng đáng là thiên cổ đệ nhất mưu thánh.”
“Trần lão, chúng ta đã thu phục Thanh Châu, Nguyên Châu có tình trạng giống Thanh Châu. Trẫm muốn nghĩ biện pháp mời ngũ hoàng thúc đến Nguyên Châu.” Hoàng Minh Long nghĩ chỉ mới thu phục Thanh Châu thôi đã khiến cho đế quốc Đại Hạ an ổn lại, nếu thừa thế thu phục luôn Nguyên Châu thì đế quốc Đại Hạ sẽ hoàn toàn ổn định.
“Không thể, thu phục Thanh Châu cũng đã khiến cho thế lực Phật Môn và Ma giáo nóng nảy bất an rồi.”
“Nếu như không phải vì uy vọng của Đông Võ Vương cực kỳ mạnh mẽ, thêm lòng dân thiên hạ chịu ảnh hưởng của Đông Võ Vương dần dần nghiêng về phía chúng ta thì những thế lực như bọn họ sẽ không an phận như vậy.”
“Một khi chúng ta động đến Nguyên Châu, chuyện này giống như đụng tới tổ ong, bọn họ sẽ liều lĩnh ngăn cản chúng ta.”
“Huống hồ, lấy thực lực của chúng ta bây giờ khống chế tám châu đã là cực hạn rồi, chúng ta cần thời gian tiêu hóa Thanh Châu, phát triển cũng cần thời gian.”
“Chờ thực lực của chúng ta khôi phục một chút, chúng ta sẽ chuẩn bị thu phục Nguyên Châu.”
Trần Hoài Giang hiểu rõ tình hình của đế quốc, thời gian hơn tám trăm năm đã khiến cho mãnh hổ đại hạ đế quốc này ngã bệnh, muốn để mãnh hổ này đứng lên một lần nữa cũng không dễ dàng.
Hết chương 200.

Bạn cần đăng nhập để bình luận